Cô Thiên Kim Thất Lạc - Tố Uyên

Chương 325




Tài khoản đăng bài Weibo này là một tài khoản của chính phủ có dấu tích xanh, luôn chịu trách nhiệm bảo vệ

quyền lợi và đòi hỏ3i quyền lợi cho phụ nữ.

Đặc biệt thời gian gần đây liên tục xảy ra chuyện một số phụ nữ bị tổn

thương nên phía họ rất coi trọ1ng việc bảo vệ quyền lợi cho phụ nữ.

Thế nên chỉ như vậy, Giang Mạc Viễn coi như chọc trúng quả b.o.m lớn khiến bọn họ 9theo dõi anh ta.

Vốn dĩ nổ ra bê bối với Tô Nguyễn thì nhà họ Giang chỉ cần tung ra tin Giang Mạc Viễn và Tô Nguyễn đ3ính hôn là

có thể nhanh chóng cứu vãn tổn thất.

Tuy nếu làm vậy thì danh tiếng của Giang Mạc Viễn sẽ bị tổn hại nhưng

không g8ây ra chuyện gì quả lớn, anh ta vẫn có thể giữ chức CEO của Tập đoàn Giang thị.

Nhưng bên trên đã lên tiếng như vậy chẳng khác nào đẩy Giang Mạc Viễn vào nỗi nhục không rửa được, đập phát

chết luôn.

Quyền lực của nhà họ Giang có lớn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể ngang ngạnh đối đầu với chính phủ

thực thi pháp luật.

Diệp Tổ Hà đọc bình luận dưới bài viết này, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đầu váng mắt hoa.

“Mới đợt trước xuất hiện một Phùng Hoa, bây giờ lại thêm Giang Mạc Viễn? Đề nghị điều tra hết mấy gia tộc giàu

có này đến từ sáng đến tối làm những chuyện xấu xa gì khiến người ta ghê tởm.”

“Nhìn nhà họ Nhiếp, nhà họ Mục đi, sao chẳng có chuyện gì? Thế mới nói, có vài người thành tựu cả đời chỉ có một

chút như vậy, suy cho cùng nhà họ Giang cũng chẳng trở thành hào môn cao cấp được, nhân phẩm xấu xa, toàn là

rác rưởi.”

“Ngày nào Tập đoàn Giang thị không đổi CEO, ngày đó tôi sẽ không mua sản phẩm của Giang thị.

Người bình

thường chúng tôi không có quyền lực gì to lớn nhưng vẫn có thể tẩy chay.

Để xem Tập đoàn Giang thị có thể chống

đỡ được bao lâu [icon mỉm cười].”

Hai tay Diệp Tổ Hà càng run dữ dội hơn.

Tuy nhà họ Giang có một công ty giải trí nhưng nguồn vốn chỉnh vẫn lấy từ hoạt động kinh doanh buôn bán các

loại sản phẩm.

Dưới trướng Tập đoàn Giang thị không có sản phẩm hàng hiệu xa xỉ gì, phần lớn là đồ dùng bình dân.

Nếu bị quần

chúng tẩy chay thì ngày một ngày hai không sao, nhưng chắc chắn lợi bất cập hại về lâu về dài.

Song những bình

luận này không phải điều quan trọng nhất, quan trọng là bức ảnh đính kèm còn lại.

Bức ảnh đó liệt kê các loại dược liệu bên trong túi thơm cùng với tác dụng của những dược liệu này.

Nhưng trong

số những loại dược liệu ấy, có rất nhiều loại cư dân mạng còn chưa bao giờ nghe tên.

Vì vậy, ngay sau đó, một vị dược sĩ Đông y được một cơ quan có uy tín cấp giấy chứng nhận đã chia sẻ bài viết ấy.

[Chúng tôi cũng rất khó tưởng tượng trên thế giới vẫn còn loại dược liệu này.

Tuy nhiên, sau khi giám định, trung

tâm kiểm nghiệm đã khẳng định nếu những dược liệu này được trộn lẫn với nhau sẽ gây ảnh hưởng đến hệ thần

kinh trung ương của con người.

Trung tâm kiểm nghiệm đã thu giữ túi thơm này và đang tìm hiểu nguồn gốc của nó.

Nếu lượng thuốc lớn hơn chút nữa, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi.]

Là hậu quả gì, cư dân mạng đều có thể đoán được.

Lần này, càng đông người nổi trận lôi đình.

Diệp Tổ Hà bỗng siết chặt di động, sắc mặt tái mét.

Thật ra bà ta cũng không nói thật với Giang Mạc Viễn.

Túi thơm

này là do bà ta tự mình chế ra, dược liệu cũng là dùng những phần còn dư thừa, dược lực đã giảm đi rất nhiều.

Nhưng nếu chưa từng tiếp xúc với cổ y sẽ không thể nào biết tên những loại dược liệu này.

Cổ y tự hình thành một hệ thống, về cơ bản sẽ không để lộ tài liệu nội bộ ra ngoài.

Chuyện này là thế nào?

“Lão phu nhân, nhìn thấy chưa?” Vị lão cổ đông đứng lên, lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà là người thế nào, con trai bà

dạy dỗ ra là người thế nào.”

Ông ta nặng nề ném tập tài liệu đang cầm trong tay ra ngoài: “Dùng thuốc với học sinh cấp ba? Chuyện như thế mà

các người cũng có mặt mũi mà làm à!”

Ông cụ Giang là người chính trực, quả quyết khôn khéo, nhưng về già lại đ.â.m ra hồ đồ đi cưới Diệp Tổ Hà.

“Bảo vệ, đuổi ra ngoài!” Vị lão cổ đông lại lắc chuông một lần nữa: “Nếu cậu ta không giao con dấu ra thì đừng

khách sáo, cứ đến thẳng phòng CEO lấy cho tôi.”

Mấy người bảo vệ tiến lên, cưỡng ép khống chế Giang Mạc Viễn và Diệp Tổ Hà.

Tuy Giang Mạc Viễn là đàn ông

trai tráng nhưng chỉ có một mình thì cũng khó lòng đấu lại mấy người.

Vì thế, tất cả nhân viên Tập đoàn Giang thị

đã chứng kiến Giang Mạc Viễn và Diệp Tổ Hà bị đuổi khỏi tòa nhà trụ sở công ty.

“Mạc Viễn.” Cánh môi Diệp Tổ Hà run lên, hai hàm răng va vào nhau cầm cập: “Sao túi thơm mẹ đưa con lại rơi

vào tay người khác?”

Ai lại để ý đến một cái túi thơm nhỏ?

Đã thế lại còn cố ý kiểm tra xem bên trong có dược liệu gì? “Con…” Vẻ mặt Giang Mạc Viễn thoáng hoảng hốt, anh

ta cố gắng nhớ lại những đầu lại đau như búa bổ: “Mẹ, con không nhớ gì nữa.” Anh ta chỉ nhớ anh ta ngất xỉu trong

con hẻm nhỏ, đến lúc có lại ý thức thì đã ở trên giường.

Các giác quan khác đều bình thường, chỉ là đầu óc vẫn cứ

mơ mơ hồ hồ.

Lúc anh ta hoàn toàn tỉnh lại đã là sáng sớm hôm nay.

Có không ít phụ nữ từng gài bẫy anh ta, nhưng chẳng một ai thành công.

“Chuyện đã đến nước này thì cũng hết

cách rồi.” Diệp Tổ Hà bỗng bình tĩnh lại: “Chờ đấy, bọn họ đuổi con ra ngoài, sau này sẽ phải mời con trở lại.”

Giang Hòa Bình?

Nếu Giang Họa Bình tới Tập đoàn Giang thị làm CEO thì mới là đánh mất nhà họ Giang.

Giang Mạc Viễn cau mày: “Mẹ?”

Anh ta nhận ra mình càng ngày càng không hiểu nổi Diệp Tổ Hà.

Cố Diệp Phi

“Về nhà trước đã.” Diệp Tổ Hà gọi tài xế tới:

“Đi.”

***

Sáng hôm sau, Giang Họa Bình đã từ Để đồ đến thành phố Hộ.

Thế nhưng bà không đến và Tập đoàn Giang thị mà vì bà biết suýt chút nữa Doanh Tử Khâm đã trở thành nạn

nhân.

Giang Hòa Bình và Giang Mạc Viễn là chị em nhưng cùng cha khác mẹ, số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay

nên chẳng khác nào người xa lạ.

Bà gọi điện thoại mới Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm tới ăn cơm, bà đích thân xuống bếp nấu nướng.

Vừa hay trưa nay Giang Nhiên trở về căn hộ của cậu ta, vừa mở cửa đã bắt gặp ngay một gương mặt trắng bệch.

“Mẹ?” Giang Nhiên sợ gần chết, cậu ta ôm ngực: “Sau này mẹ đừng đắp mặt nạ ra ngoài được không?”

“Không được.” Giang Họa Bình lườm cậu ta một phát: Bố con cũng không dám nói với mẹ như vậy, con lại dạy đời

mẹ con đấy à?”

Giang Nhiên: “…” Tính tình mẹ cậu ta trở nên thế này hoàn toàn do bố cậu ta nuông chiều mà ra.

“À, đúng rồi.” Giang Hòa Bình chợt nhớ ra điều gì đó: “Bố con hỏi dạo này còn có chểnh mảng tu luyện hay học

hành không đấy, con gọi điện thoại cho ông ấy đi.”

Nói đoạn, bà đưa điện thoại của mình cho cậu ta.

Điện thoại của Giang Nhiên chẳng bao giờ liên lạc được với bố cậu ta.

Giới cổ vũ rất giống Đại học Norton, đều có

thể chặn các tín hiệu từ bên ngoài.

Cậu ta nhấn một dãy số, đầu bên kia gần như nghe máy ngay lập tức.

Giọng đàn

ông ôn hòa vang lên: “Tiểu Họa?”

Cơ thể Giang Nhiên khẽ run, cậu ta nhắm mắt: “Bố ơi, là con.

Bố hỏi thăm việc tu luyện và học hành của con mà?

Cả hai việc con đều không chểnh mảng, với lại, dạo này con còn…” Còn chưa nói hết, đối phương đã thẳng thừng

cúp điện thoại không chút nể nang.

Giang Nhiên: “…”

Có lẽ cậu ta thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn trong cuộc đời của bố mẹ cậu ta.

1

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Giang Họa Bình đá Giang Nhiên một cái: “Đi mở cửa đi.”

Giang Nhiên rất không tình nguyện đi ra, sau khi mở cửa, cậu ta không dám không tình nguyện nữa: “Bố Doanh,

cậu tới rồi à?” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu với cậu ta rồi bước vào nhà: “Cháu chào cô ạ.”

“Tới vừa kịp lúc.” Giang Hòa Bình gỡ mặt nạ xuống: “Cô mới nấu cơm xong, đi dọn thức ăn lên đi.”

Sáu chữ sau là nói với Giang Nhiên.

Giang Nhiên lại nhẫn nhịn đi vào phòng bếp.

“Giang…” Phó Quân Thâm dừng lại, hơi lần cẩn trước cách xưng hô này.

“Được rồi, cứ gọi là bác gái đi.” Giang Họa Bình cười: “Nếu cháu gọi bác là chị chắc Lưu Huỳnh đánh c.h.ế.t bác

mất.”

Cặp mắt đào hoa của Phó Quân Thầm hơi cong lên “Không đâu ạ, nói không chừng bà ấy cũng bảo cháu gọi là chị

ấy chứ.”

Giang Họa Bình và Phó Lưu Huỳnh là bạn thân, tính cách hai người cũng tương tự nhau.

“Cũng may không làm sao.” Giang Họa Bình xoa mặt cô gái: “Mấy ngày không gặp, Tiểu Tử Khâm càng ngày càng

xinh xắn.”

Doanh Tử Khâm liếc nhìn Phó Quân Thầm một cái.

“Đương nhiên.” Anh đặt tay lên đầu cô rất tự nhiên, cong môi cười: “Cháu nuôi lâu lắm rồi mà.”

Ba người lần lượt ngồi xuống bàn ăn.

“Mẹ.” Giang Nhiên thò đầu ra khỏi phòng bếp, gọi: “Mẹ, mẹ nấu ít cơm quá, con chỉ xới được ba bát.”

“Không phải là nấu ít.” Giang Họa Bình không buồn ngẩng đầu lên: “Là mẹ con hoàn toàn không nghĩ con sẽ về, ba

bát cơm không có phần con đâu.”

Giang Nhiên lập tức sụp đổ.

Cậu ta cúi gằm mặt, không còn vểnh đuôi lên được nữa.

“Tôi không ăn cơm.” Lần đầu tiên Doanh Tử Khâm thấy cậu ta đáng thương: “Cậu ăn đi.”

Giang Nhiên rất cảm động.

Đây mới là bổ Doanh của cậu ta.

Phó Quân Thâm điềm tĩnh ngước mắt lên, chia một nửa bát cơm của mình cho Doanh Tử Khâm: “Không ăn cơm thì

không lớn được đầu.”

Doanh Tử Khâm cũng không từ chối, sau đó gắp cho anh một miếng cánh gà nướng: “Có qua có lại.”

Phó Quân Thâm cụp mi mắt, khẽ bật cười.

Thực ra anh không cần kiểu “có qua có lại” này.

Giang Nhiên liều mạng ăn cơm, chẳng quan tâm gì đến những chuyện khác nữa, cậu ta mới là người cần lớn đây

này.

“Bác Giang.” Phó Quân Thâm không động đũa, chỉ dựa vào lưng ghế: “Bác có nghĩ rất có thể Giang Mạc Viễn

vốn không phải là con trai của ông cụ Giang không?” Một câu nói khiến cả phòng ăn rơi vào bầu không khí tĩnh

lặng.

Giang Nhiên quên cả và cơm, có chút hoang mang.

“Có thể như vậy ư?” Giang Họa Bình hơi trầm mặc, lại lẩm bẩm: “Nhưng cũng không phải là không thể.” Trong

những gia đình giàu có, rất nhiều đàn ông đều bao nuôi tình nhân.

Ông cụ Giang cũng như vậy, bà thật sự thất

vọng nhưng dù sao ông ấy cũng là bố của bà.

Sau khi bà cụ Giang bị bệnh qua đời, Giang Họa Bình chưa hề trở về nhà họ Giang.

Cha con từ mặt nhau.

Giang Hòa Bình ở giới cổ võ, nhà họ Giang ở thế giới bình thường, hai bên hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của nhau.

Tập đoàn Giang Thị không suy yếu mà ngày một đi lên, Giang Hòa Bình cũng coi như yên tâm bởi nói gì thì nói, đây cũng là cơ nghiệp mà tổ tiên nhà họ Giang để lại.

Nhưng nếu Giang Mạc Viễn không phải con trai ruột của ông cụ Giang thì sao?

Thế có khác nào dâng cả Tập đoàn Giang thị vào tay người ngoài?

Giang Hòa Bình nhớ lại thái độ của ông cụ Giang với Giang Mạc Viễn, không gần gũi cũng không xa cách.

Ban đầu bà cho rằng vì Giang Mạc Viễn là con do Diệp Tổ Hà sinh ra.

Phó Quân Thâm chậm rãi nói: “Cháu nghĩ có thể làm một cuộc giám định quan hệ huyết thống.”