- Mẹ ơi !! Thần Thần không cho con ăn bánh ! - cô bé vừa phụng phịu vừa gọi mẹ
- Tiểu Linh con đã ăn bao nhiêu cơm rồi sao còn đòi ăn của anh ??? - mẹ cô cũng không hài lòng, là con gái, phải thùy mị một tí, ăn cũng vừa thôi, ai lại đi thấy anh hiền là bắt nạt.
Cô con gái này thật không biết sinh vào cái giờ gì nữa. Mẹ đặt tên cho cô bé là Tiểu linh cơ bản là vừa sinh ra cô khóc thét đến ầm ĩ phòng bệnh làm y tá và bác sĩ sợ đến hoảng. Không những thế cô còn giẫy đến nỗi làm y tá suýt ngã. Ăn thì hết nói mà nghịch thì... nên ba mới nói " cứ như nó là kiếp sau của Tôn Ngộ Không vậy " mẹ lại phản '' con ta không phải khỉ, phải nghịch sau này mới thông minh '' ba Tiểu Linh nín luôn và sau này ai cũng đồng ý đặt tên cô là Hà Diệp Linh.
............................
Thần Thần sau khi nghe cô rên rỉ đến điên đầu liền đưa bánh cho Diệp Linh hất hất:
- Này ! cho ! em thật phiền ! - cậu bé 5 tuổi rất ra dáng làm anh cho cô em cái bánh bao mẹ mới mua.
cô bé vì thấy vậy dựt luôn và ăn cảm kích không quên cảm ơn:
- Thần Thần thật tốt bụng nha !
Cậu bé lại cau có. Vì sao ư ? vì Tiểu Linh rất bướng không chịu gọi Thần Thần là anh. Rõ ràng anh sinh trước cô hẳn một tháng. Một tháng cơ đấy. Ấy vậy mà cô không chịu gọi cậu là anh.
- Sao lại gọi vậy anh chứ ?
Cô bé ăn xong đưa đôi mắt ngây thơ lên nhìn cậu bé. Từ lúc sinh đến gờ có bao giờ gọi Thần Thần là ANH đâu cơ chứ. Vớ vẩn có mỗi cái bánh:
- Không ! chúng ta cùng tuổi mà !!!
cậu bé lại lôi cái " một tháng " kia ra để giảng:
- anh hơn em 1 tháng !!
- ai tính như vậy chớ ? - cô bé phản luôn. Gì mà 1 tháng. có mỗi 1 tháng. Cùng năm mà. lại còn học cùng lớp. Còn lâu mới gọi anh.
Đang cãi nhau chuyện vớ vẩn mẹ Mạnh Thần nói:
- Hai đứa không cãi nhau nữa. Đồng Mạnh Thần con bắt nạt em sao ?
Cậu bé Mạnh Thần này bị oan không nói nữa giận đi vào nhà luôn. còn cô bé....
- anh nói đúng sinh trước con 1 tháng con phải gọi Thần bằng anh chứ ! - bị mẹ giáo huấn chứ sao ! ai lại không bênh con rể tương lai chớ ! sau này yêu nhau rồi thôi bây h gọi đi là vừa.
- mẹ à ! con không muốn ! - cô bé giận tức tối đi luôn về nhà mình.
Hai bà mẹ nhìn hai đứa trẻ lại quay lại nhìn nhau lắc đầu, thở dài....
- Liệu sau này có thành đôi nổi không đây ??? - Bà Đồng than
- Maybe, maybe - bà Hà phiền nào đáp trả
Rồi hai người rủ nhau đi shopping cho 2 ông bố ở nhà chồng con.
Hàng xóm với nhau thật tốt...
.................................
Sau khi các phu nhân đã đi, Ông Đồng lôi con sang nhà Ông Hà đánh cờ.
Lúc đầu, Thần Thần không chịu đi bố rủ mãi mới chịu gạt đầu vì ở nhà chán.
Cô bé nghịch ngợm khi thấy Mạnh Thần sang vội chạy lên phòng.
Thấy vậy ông Hà lấy chìa khóa phòng Tiểu Linh rồi đưa Mạnh Thần lên phòng cho cậu bé vào. Vì sao bố cô có chìa khóa phòng cô ư ? đơn giản là vì còn bé !@@
Căn phòng lúc này mới im ắng làm sao....
cô một góc cậu 1 góc...
Chợt cậu bé đứng lên nắm tay cô bé:
- làm hòa nhé ! Làm anh phải nhường em cho anh xin lỗi ! ( Bé Thần của Shu )
Cô bé đang không biết làm sao để làm hòa thấy cậu bé nói vậy thì cười tươi gật đầu. Và thế là Hoàng tử đã Lấy lòng công chúa bằng 1 lời xin lỗi.
- ừ ! tớ cũng thế ! làm hòa !
Cậu bé cười rồi chơi với cô bé đến khi hai bà mẹ về.
Dù Biết là chỉ vô tình Ông Hà làm vậy không có biết gì nhưng 2 bà cũng rất vui. Làm hòa rồi lại còn chơi vui vẻ. Bà Hà ôm lấy ông Hà khen ngợi:
- Ông xã nhà em hiểu nha ! tốt lắm !
còn về ông Hà và ông Đồng chả biết gì. Ông Hà được vợ khen chỉ ầm ừ cười cười rồi cho qua.
Tối đó 2 nhà ăn lẩu cùng nhau làm như vậy vốn cho 2 cô cậu được ở bên nhau.
Làm Hòa cũng thật tốt !!
thật sự rất tốt
CHƯƠNG 1:
Sinh ra cùng một bệnh viện. Đơn giản là Thần Thần sinh trước Diệp Linh đúng ''Một tháng'' nên mới có sự bắt ép gọi anh, oppa ( Hàn ), oni-chan ( Nhật ), brother ( Anh ) ... như vậy. ( chung quy gọi anh )
Lúc sinh cậu bé này cũng khá hiền lành lại nam tính (không quá phóng đại, chỉ là theo tầm nhìn của mấy cô y tá). Vừa ngoan ngoãn lại rất đáng yêu.....Nên ba mẹ đặt tên cậu
là Đồng Mạnh Thần ( Đồng vốn là tên họ , Mạnh của Mạnh Mẽ, Thần đương nhiên như 1 thiên thần rồi! )
Vừa tròn tháng, Thần Thần mới được ba mẹ cho về nhà. Cơ thay vừa chuẩn bị đồ đạc xuất viện phòng bên cạnh có tiếng khóc của đứa trẻ khác và những tiếng than của y tá, Thần Thần của chúng ta giật mình hoảng quá khóc òa lên theo. Ba mẹ không hiểu gì, nhanh dỗ con rồi xuất viện. Cái đó như thần giao cách cảm vậy.
Sau này khi bé Mạnh Thần được hai tuổi, ba mẹ cậu chuyển nhà ra nơi khác để cho cậu đi học. Ai mà ngờ như duyên số cậu lại là hàng xóm nhà cô bé Diệp Linh này.
Mẹ cậu ngày đầu đã bế con đi chào hỏi hàng xóm, biết cô bé cùng tuổi lại sinh cùng bệnh viện mẹ Mạnh Thần vui vẻ đưa Mạnh Thần bé bỏng làm quen với cô bé Diệp Linh.
Từ ấy hai gia đình này thân nhau luôn giúp đỡ nhau. Ông Đồng từ ngày chuyển về đây làm ăn tốt hơn, mua ôtô thỉnh thoảng lại đưa gia đình cùng gia đình Hà đi chơi.
Họ sống với nhau ngày qua ngày như vậy, vui vẻ đôi chút có cãi nhau về thứ vớ vẩn nhưng đều làm hòa bằng nụ cười...
Từ bé đến lớn, Hai đứa trẻ này đã học cùng nhau rồi. Diệp Linh thì hoạt bát, tính trẻ con nó vốn có còn Mạnh Thần..... có hơi khó chịu với cô nhưng chỉ là thỉnh thoảng. sau này khi lớn lại không hề khó chịu với cô nha.
Mạnh Thần rất thông minh nha, học giỏi lại càng ngày đẹp trai còn bé Diệp linh thì chắc thua xa.....
Bé Thần rất hay lạnh với nhiều bạn, nhưng lại chưa lạnh với bé Linh bao giờ nha.
Thật đáng yêu mà!
Dù chỉ là 1 tháng nhưng mà bé Mạnh Thần luôn gọi bé Linh là em còn về Diệp Linh thì nhất quyết không chịu gọi anh.
Năm học lớp 2, Diệp Linh hay sang nhà Mạnh Thần học và chơi nên quyết định xây cửa thông sang nhà nhau. Cửa phòng này chỉ có 2 chìa khóa duy nhất. Một là của Diệp Linh, một là của Mạnh Thần.
Cứ thế lớn dần theo năm tháng...
Hiện tại, Diệp Linh và Mạnh Thần học lớp 9 rồi. Vậy mà cái tính vừa trẻ con của Diệp Linh vẫn sót lại... bao giờ mới trưởng thành đây ?
Càng lớn Mạnh Thần cũng luôn bảo vệ cô em của mình, tính trẻ con mà biết làm sao... Nhưng mà Diệp Linh và Mạnh Thần đều học taekwondo cả nha, không vừa đâu.
Lớp 9 cũng là khoảng thời gian khá bận rộn thi lên lớp 10 mà. Vì thế Diệp Linh lại càng hay sang nhà Mạnh Thần hơn. Học xong được lúc cô và anh luôn trò chuyện với nhau:
- Này, tớ nghĩ sau này tớ sẽ trở thành một y tá đấy ! y tá tốt nha, vợ tốt nữa ! Làm 1 người thật tốt.....
Mạnh Thần nghe được câu này lắc đầu hơi bị mạnh lẩm bẩm : lại tưởng tượng vớ vẩn rồi !
Anh cốc 1 cái nhẹ vào đầu cô:
- Thế thì hãy bỏ cái tính trẻ con của em đi đã !
Anh cốc cô dù nhẹ nhưng cô vẫn kêu á 1 tiếng ôm đầu đưa con mắt oán ức nhìn anh:
- trẻ con ? như vậy thì có làm sao, có ai muốn già mòn đi đâu chứ !
- Chằng phải em nói muốn làm y tá sao phải bỏ tính đó lớn lên thì mới trở thành y tá tốt được...
Nghe anh giảng thuyết cô ậm ừ rồi chốt lại 1 câu:
- chả liên quan...........- rồi cô quay sang nhìn đồng hồ, đã gần 10h, cô phải về, mai còn đi học- thôi tớ đi về đây ! bye bye...
Anh gật đầu, cô bước về phía cửa lối, quay trở về phòng mình.
Vào phòng, cô tắm rửa lại sạch sẽ rồi chuẩn bị đủ đồ cho ngày mai xong cô phi lên giường. Chui tọt vào chiếc chăn ấm, ôm chú gấu teddy rồi chìm sâu vào giấc mộng
Ngay mai, lại phải đến trường, lại một tuần mới,.....
..........................................................................................
Sáng hôm sau, Mạnh Thần đã dậy từ bao giờ, mà Diệp Linh còn vẫn ngủ say.
Mặt trời đã mọc, nắng đã tỏa nhẹ trên chiếc giường của người con gái vẫn ngủ say kia.
Tiếc thay có sáng đến đâu cũng khó mà làm lay động đôi mắt cô
Tầm 6h30, Mạnh Thần đi sang nhà Diệp Linh bằng cửa chính. Bạn nghĩ vì sao Mạnh Thần nhà chúng ta lại phải đi cửa chính ư ? đơn giản là Mạnh Thần không biến thái... Ai lại mới sáng sớm không ai biết gì, xông vào phòng con gái nhà người ta thế chứ...
Vào đến nhà. Mạnh Thần chào mẹ cô rồi hỏi:
- Tiểu Linh đã dậy chưa bác ?
Bà Hà lắc đầu, buồn phiền, con gái nhà người ta sáng tinh mơ đã dậy trước cả nhà con nhà mình.... mặt trời mọc đến mông rồi vẫn con ngủ như heo.
Nếu như có ngày nghỉ nó phải ngủ đến chưa mất.... Chẳng bằng Mạnh Thần con người ta là con trai...
- Chưa cháu, ngày nào cũng làm phiền cháu rồi !
anh nghe vậy cười nhẹ:
- không sao đâu ạ, do cháu tự nguyện mà.
Rồi Mạnh Thần đi lên tầng, nhẹ nhàng mở cửa phòng cô.
Cũng chẳng có gì đáng lạ cả, bắt đầu từ năm học trung học cơ sở anh đều sang gọi cô đi học. Hồi nhỏ ba mẹ gọi dậy rồi đưa đi học nhưng lớn lên cô luôn lại đi cùng với Mạnh Thần. Thế nên sáng nào anh cũng gọi cô dậy đi học.
Vừa nhìn thấy cô trên giường anh lại phì cười, cái vẻ như con tôm cong người lại, chăn màu hồng nhạt quấn bên ngoài chỉ để lộ ra khuôn mặt vẫn còn đang miên man ngủ kia.
Anh mở cửa sổ ra rồi quay sang lay cô dậy:
- Diệp Linh, em còn định ngủ đến bao giờ hả ? Heo!!
Cô đang ngủ ngon nghe thay tiếng gọi không thèm để ý cựa mình một cái, quay ngoắt sang đằng khác ngủ.
Anh nhìn vậy vừa có chút giận lại có chút buồn cười. Quyết định gọi to:
- HEO!!! MUỘN HỌC RỒI !!!!
Vừa nghe thấy từ ''muộn học'' Diệp Linh bật dậy, mở 2 mắt ra đảo 1 vòng vội vào phòng vệ sinh. Cô không muốn đi học muộn đâu !
Thực ra cô chưa bao giờ đi học muộn cả. Từ bé cũng vậy, không đi học muộn bao giờ. Lí do rất bình thường là: Cô luôn BỊ LỪA.
Ngày nào phải đi học cũng vậy dù có ngủ đến bao giờ nghe thấy từ muộn. Chậc, cô đều cuống cuồng dậy mà đến trường vẫn sớm mới tức chứ. Nhưng vì vậy mà cô lại không bj đi muộn. Nên cũng không trách ai bao giờ.
Cô làm xong Vệ Sinh cá nhân mặc đồng phục, đi xuống nhà chào ba mẹ rồi cùng Mạnh Thần tót đi học.
Anh và cô đến trường bằng một chiếc xe đạp, anh chở cô.
Anh và cô luôn đi qua con đường quá quen thuộc này. Hai người luôn nói chuyện phiến với nhau cho tới khi đến trường.
Đi được nửa đường, cô mới nói:
- Cậu đã ăn sáng chưa ?
- Chưa. sao vậy ?
cô cười, rủ anh:
- Vậy lát nữa cậu có đi ăn cùng tớ không ?
Anh im lặng một lúc rồi trả lời:
- Được. Mà em không phải làm nốt bài tập vẽ sao ?
- kệ đi !
Anh cười vì cái tính lười biếng của cô. Chỉ ăn ăn thôi là giỏi.Cô lại cất tiếng:
- Hôm nay không phải trở tớ về đâu nha !
Vừa nghe câu này anh cũng đoán ra ngay là có chuyện gì của lớp nhưng dù vậy Mạnh Thần vẫn hỏi:
-Sao thế ? đi đâu à ?
- ờ... Tớ đi ăn sinh nhật bạn trong lớp.
- ...
sự im lặng của Mạnh Thần kết thúc cuộc trò chuyện giữa 2 người. Thật ra từ trước đến nay thỉnh thoảng cũng hay thế rồi.
Cô lại ngồi im ngắm đường phố thiên nhiên trước mắt mà mỗi ngày đều được nhìn thấy.....
Hôm nay nắng rất nhẹ, gió lại thi thoảng đưa....
Bóng hai người một nam một nữ trải dài trên nền đường...
Thật đẹp......