Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 64




Hạ Triêm hơi cựa mình, mặc dù ga giường dưới thân đã được đổi, nhưng cậu vẫn mất mặt đến mức muốn tự chôn mình.

Vừa bị chịch tiểu vừa bị ngất xỉu, riêng bất kì cái nào thôi đã đủ mất mặt rồi, chứ đừng nói bây giờ là hai điều xảy ra cùng một lúc.

Từ Vi Trần hút xong một điếu thuốc trên ban công, thấy Hạ Triêm đã tỉnh thì đi đến bên giường, nhẹ giọng hỏi cậu: "Có khó chịu ở đâu không?"

Hạ Triêm giấu mình trong chăn, nhưng lại không trốn hẳn hoi, vẫn cứ phải uốn éo tới lui.

Từ Vi Trần nhẹ vỗ mông cậu qua lớp chăn, "Hạ Triêm Triêm, em cuốn chăn thì muốn tôi ngủ thế nào đây?"

Hạ Triêm yên lặng mở chăn ra, "Mau lên."

Từ Vi Trần chui vào chăn, ôm lấy cậu từ phía sau, nói vào tai cậu: "Sao thế Hạ Triêm Triêm, lại dỗi à?"

"Không dỗi, chỉ là quá mất mặt." Hạ Triêm ồm ồm nói.

"Không mất mặt..." Từ Vi Trần vỗ nhẹ lưng cậu, "Dáng vẻ Hạ Triêm Triêm ngất xỉu đái dầm rất đáng yêu."

"A a a a a a!"

Vốn đã đủ xấu hổ mà hắn còn nhấn mạnh thêm lần nữa.

Một lát sau, cậu thấy Từ Vi Trần không nói nữa, bèn chui ra hỏi hắn: "Cái đó... lần sau có thể chơi nữa không?"

Trong mắt Từ Vi Trần lóe lên ánh sáng quỷ dị, "Tất nhiên."

Hạ Triêm lại rụt về.

Học tập, làm tình, cuối tuần này cứ trôi qua như vậy, thứ hai trên đường đến lớp Hạ Triêm gặp Lam Mao đã biến thành Lục Mao.

"Sao mày không lên lớp?" Hạ Triêm nghi vấn.

Vẻ mặt Trần Phương Thu Dương nhăn nhó, "Anh Hạ, hỏi mày một câu, mày với Từ Vi Trần xác định quan hệ thế nào?"

Hạ Triêm giả vờ thâm trầm dựa vào thân cây, "Chuyện này nói ra thì dài dòng, để tao nói cho ngắn gọn."

"Khụ khụ, thật ra chính là, Từ Vi Trần theo tao mãi không buông, bày ra đủ loại tấn công, tao hết cách, đành phải đồng ý với anh ta sẽ sống chung trước, qua lại một thời gian thấy cũng khá ổn."

Trần Phương Thu Dương gật đầu, "Vậy thử cũng đâu có gì đúng không?"

"Gần như là vậy, sao đó, mày được người ta theo đuổi?"

"Cái đó thì chờ tao xác định sẽ nói cho mày biết."

Trần Phương Thu Dương chạy lon ton chuồn mất, Hạ Triêm nhìn thấy mà buồn cười, quả nhiên là mùa đông sắp đến, ngay cả đứa ngốc cũng muốn yêu đương.

Hạ Triêm vốn đang cười vui vẻ, nhưng Từ Vi Trần đột nhiên chui ra từ sau cây, hỏi cậu: "Theo mãi không buông? Bày thế tấn công? Em hết cách?"

Hạ Triêm: "Ba ơi, con sai rồi."

Kể từ lần trao đổi hữu nghị với Từ Vi Trần, cậu đã xây dựng chính sách chiến lược buổi sáng và buổi chiều không có lớp sẽ luyện nhảy, vừa hay học buổi chiều dễ buồn ngủ, cứ vậy sẽ nâng cao hiệu suất rất nhiều.

Trong nháy mắt, chỉ còn vài tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, cuộc thi street dance cũng sắp được tổ chức, trọng trách trên người Hạ Triêm đột nhiên nặng nề hơn, nhưng hiện tại cậu không hề có cảm giác sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, nhìn thấy người đang học trong thư viện cũng không cảm thấy đáng sợ, bởi vì cậu đã trở thành một số trong đó.

Đến cuối kỳ, lại phải chọn môn học, laptop của Hạ Triêm còn ở túc xá chưa mang đi, vì thế cậu lại lặp lại kịch bản giống y như học kỳ trước.

Hạ Triêm nằm trên bàn khóc không ra nước mắt, "Tại sao máy tính của tao chơi game mướt rượt mà cứ đăng ký môn là đứng máy vậy?"

Bạn cùng phòng vẫn chưa biết chuyện của cậu và Từ Vi Trần, vì vậy cười trên nỗi đau của người khác: "Xem ra mày lại sắp có cuộc tương phùng lãng mạn với Từ Vi Trần rồi."

"Tao đang sợ chọn không được lớp của Từ Vi Trần biết chưa!"

Bạn cùng phòng: "... Chả ai giành với mày."

Hạ Triêm gửi tin nhắn cho Từ Vi Trần: Trần Trần, máy em đứng rồi, lỡ không chọn được lớp của anh thì sao?

Từ Vi Trần: Đến chỗ tôi, không đứng máy.

Hạ Triêm: Anh đang ở văn phòng nào? Học viện kinh doanh hay học viện tụi em?

Từ Vi Trần: Dưới ký túc xá của em.

Hạ Triêm đứng dậy đi ngay, chạy xuống dưới lầu, quả nhiên Từ Vi Trần đã đậu xe ở đó.

"Mau mau mau, mở hệ thống giáo vụ đi anh, em sắp trễ rồi."

Nhưng Từ Vi Trần lại không hề hoang mang, đưa laptop cho cậu.

Hạ Triêm nhanh chóng nhập mã số sinh viên và mật mã của mình, đăng nhập thành công vào hệ thống giáo vụ, nhìn vào cột bắt buộc quả nhiên có kinh tế vĩ mô, mà giảng viên giảng dạy... chỉ còn lại Từ Vi Trần.

Cậu cũng không biết chuyện gì xảy ra khó chịu như bị ai đó nhéo vào tim, chậm rãi chọn cái tên đó, sau khi chọn xong thì thấy lớp của cậu hiện tại mới chỉ có ba người thôi.

Từ Vi Trần vậy mà còn cười, "Tôi đã nói không cần lo lắng, sinh viên không chọn môn cuối cùng đều sẽ tự động đưa vào lớp của tôi."

Hạ Triêm không vui, sau khi từ từ chọn xong các môn khác thì đóng laptop lại, im lặng một lúc, sau đó kiên định nói: "Từ Vi Trần, em muốn lập trạm phản hắc cho anh."

Rõ ràng Từ Vi Trần tốt như vậy, cậu không thể để hắn vô duyên vô cớ mang tiếng xấu.

Hạ Triêm nói làm là làm, mở một tài khoản đặt tên "Hậu viện hội toàn cầu của Từ Vi Trần", liên tiếp đăng một vài bức ảnh riêng tư của Từ Vi Trần mà cậu cất giữ từ rất lâu, caption là: Giáo sư đẹp trai thế lày ai mà không yêu cho được, sau đó gửi vào trong nhóm CLB: Mấy đứa ơi, nếu tiện thì chia sẻ bài này để phản hắc giúp chị dâu mấy đứa nhen.

Sức kêu gọi của Hạ Triêm vẫn còn đó, một lát sau đã có hơn chục lượt chia sẻ, một lát sau nữa Hạ Triêm vừa nhìn đã suýt ngu người.

"Tường bày tỏ của trường tụi mình cũng chia sẻ giúp em?"

Cậu hỏi trong nhóm: Đứa nào mặt mũi lớn thế? Thuyết phục được cả tường bày tỏ?

Trần Phương Thu Dương im lặng giơ tay: Tao.

Hạ Triêm nói chuyện riêng với cậu ta: Mày có chuyện gì, chú bé đần không phải mày đập tiền cho tường bày tỏ đó chứ?

Trần Phương Thu Dương: Không có, tường bày tỏ là bạn trai tao, chỉ nhờ ảnh giúp thôi mờ.

Hạ Triêm: ?????

Hạ Triêm một lời khó nói hết nhìn vào điện thoại của mình, hình như cậu đã hiểu được tại sao khi cậu tuyên bố mình đang quen Từ Vi Trần thì trông mọi người như nuốt phải ruồi.

Bởi vì cậu bây giờ cũng giống y như thế.

Hạ Triêm hỏi câu danh ngôn đó: "Giữa họ... rốt cuộc nảy sinh tình yêu như thế nào?"