Có Thể Nào Không Dính Bụi

Chương 62




Hạ Triêm nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, sau khi tỉnh táo lại thì ôm Từ Vi Trần trò chuyện.

"Từ Vi Trần này, học kỳ sau anh định muốn theo em thật á."

Từ Vi Trần vỗ nhẹ lưng cậu, nở nụ cười, "Ngành của tụi em học kỳ sau có thể sẽ tiếp tục học kinh tế vĩ mô, đúng lúc liên quan với vi mô."

Hạ Triêm thở dài, "Em không hiểu tại sao một người học street dance như em lại phải học tiếng Anh, càng không hiểu tại sao học tiếng Anh còn phải học kinh tế."

"Hạ Triêm, em biết không..." Từ Vi Trần nói với giọng điệu nghiêm túc hơn, "Phần lớn nguyên nhân mà người trẻ tuổi ở giai đoạn của em cảm thấy hoang mang là do nghĩ quá nhiều làm quá ít, trước tiên luôn tự hỏi tại sao mình phải làm như thế, chứ không phải xem nó có thể mang lại cho mình những gì sau khi hoàn thành."

"Bất kỳ nỗ lực nào của em đều có giá trị, cho dù hiệu quả hiện tại không rõ ràng, nhưng nó sẽ luôn hữu ích vào một ngày nào đó trong cuộc đời em. Đừng xoắn xuýt về ý nghĩa của những gì em đang làm, rất nhiều người xoắn xuýt đến cuối cùng cũng chỉ còn lại chủ nghĩa hư vô, những người ở độ tuổi này của các em rất dễ rơi vào sai lầm của chủ nghĩa hư vô."

Hạ Triêm suy nghĩ chốc lát theo dòng suy nghĩ của hắn, kiên định "dạ" một tiếng.

Sau khi im lặng một lúc, cậu lại hỏi Từ Vi Trần: "Vậy anh có cảm thấy việc học street dance là gánh nặng cho việc học của em không?"

"Về vấn đề này..." Hắn ôm cậu chặt hơn, "Đây là 'đảm đương' của em, chứ không phải gánh nặng, đó là vì em so với nhiều người khác có một con đường để đi, vì vậy em phải nỗ lực gấp đôi thay vì lấy nó làm cái cớ để trốn tránh việc học."



Hạ Triêm biết những gì Từ Vi Trần nói rất đúng, trước đây cậu thật sự nghĩ như vậy, dù sao cậu cũng có thể làm dancer chuyên nghiệp, tại sao phải học tập chăm chỉ, nhưng bây giờ Từ Vi Trần đã giải thích rất rõ ràng cho cậu về quan hệ thiệt hơn trong đó.

"Cảm ơn anh, Từ Vi Trần." Hạ Triêm hôn lên lồng ngực hắn.

Hôm sau là thứ bảy, Hạ Triêm vốn tưởng mình có hai ngày để gần gũi với Từ Vi Trần, ai ngờ hắn lại bận rộn cả cuối tuần.

Sáng sớm, Hạ Triêm nằm trong chăn, vừa bị từ chối yêu cầu làm tình, bây giờ cậu cực kỳ khó chịu, nhìn Từ Vi Trần ăn mặc ra dáng lại khiến cậu tức giận.

Từ Vi Trần mới cài khuy áo xong lại bị một đôi tay hư hỏng cởi ra, hắn bất lực mỉm cười, nói: "Hạ Triêm Triêm, tôi có công việc mà."

Hạ Triêm buông tay ra, nghẹn ngào nói: "Anh đi đi, đi làm việc đi, cứ để em ở nhà một mình cô đơn đến chết đi."

"Hạ Triêm Triêm..." Từ Vi Trần đè vai cậu lại, "Ngoan ngoãn nghe lời nào, tôi làm bữa sáng rồi, chừng nào thì hâm lại, sau đó theo kế hoạch mà học nhé. Nếu buổi trưa về được thì chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn, có được không?"

"Được thôi được thôi." Hạ Triêm vẫn thấu tình đạt lý mà đồng ý.

Từ Vi Trần chọn một cái cà vạt rồi đưa cho cậu, "Nào, thắt giúp tôi."

Dưới sự dạy bảo của Từ Vi Trần, Hạ Triêm đã có thể sử dụng thành thạo buộc kỹ năng thắt cà vạt, mặc dù ý định ban đầu là để có thể cởi nhanh hơn khi lên giường.

"Được rồi, tạm biệt." Hạ Triêm hôn tiễn hắn.

Hỏng việc ở chỗ, Từ Vi Trần đã không kịp thời nói cho Hạ Triêm biết hôm nay hắn phải đến sự kiện gì.

Hạ Triêm nghe lời hắn học đến mười một giờ rưỡi trưa, cậu từ từ vươn vai, sau đó nằm trên giường gửi tin nhắn cho Từ Vi Trần: Trần Trần ơi, sao anh còn chưa về?

Từ Vi Trần lâu thật lâu không trả lời, Hạ Triêm tưởng hắn không thấy, bèn gọi video.

Cùng lúc đó, tại một phòng họp của trường.



Từ Vi Trần đang đứng trên bục giải thích về chủ đề nghiên cứu lần này cho các giáo sư và giảng viên bên dưới, khẽ cau mày trước yêu cầu gọi video trên màn hình chiếu.

Một vị giáo sư trong khán phòng nói: "Giáo sư Từ, cậu cứ xử lý trước đi, về vấn đề này chúng tôi phải thảo luận một lát."

Hạ Triêm đợi nửa ngày Từ Vi Trần mới nghe máy, tức giận hỏi hắn: "Sao anh bắt máy lâu vậy, có phải anh có người ở bên ngoài không?"

Từ Vi Trần nhìn cậu nói: "Giờ tôi đang bận, có việc về nhà rồi nói."

"Tại sao? Từ Vi Trần, anh mau về đi mà, em nhớ anh muốn chết."

Từ Vi Trần gánh vác áp lực bị mấy chục cặp mắt bên dưới nhìn chằm chằm, nhẹ giọng nói với Hạ Triêm: "Nghe lời, về rồi hẵng nói."

Hạ Triêm: "Giờ anh đang làm gì thế, không phải đang ngoại tình thật đó chứ? Anh quay camera lại cho em xem nào."

Từ Vi Trần bảo sao nghe vậy, quay camera lại cho cậu xem.

Hạ Triêm đột nhiên không kịp chuẩn bị đối diện với mười mấy giáo sư và giảng viên lớn tuổi, ngơ ngác nhìn nhau.

"..."

Cậu ngoan ngoãn nói: "Chào thầy cô ạ, em là Hạ Triêm, e rằng mọi người chưa từng nghe đến tên em, nhưng giờ chắc mọi người đã biết em đang hẹn hò với giáo sư Từ."

Từ Vi Trần cố nén cười quay camera về, nói với Hạ Triêm "Đợi lát nữa về nhà lại nói", sau đó tắt cuộc gọi video.

Đối mặt với cái nhìn chòng chọc của mọi người bên dưới, Từ Vi Trần thở dài, "Là đứa nhỏ năm hai ngành ngôn ngữ Anh, có cơ hội sẽ dẫn em ấy mời các vị ăn cơm."

Từ Vi Trần cố gắng hết sức để trả lời câu hỏi của họ, "Phải, hiện đang sống chung."

"Kết hôn? Phải chờ sau khi em ấy tốt nghiệp đã."



"Vâng, cha mẹ tôi đã biết rồi."

Những người tham gia hội thảo ngày thường này đều rất thân thiết với Từ Vi Trần, hơn nữa hầu hết đều là tiền bối của hắn, một hội thảo học thuật êm đẹp đột nhiên trở thành đại hội quan tâm tình yêu và hôn nhân của hậu bối.

Hạ Triêm rúc trong chăn, xấu hổ hết sức nói, cậu nào biết Từ Vi Trần đang ở cùng nhiều thầy cô như thế, nhìn qua thì còn có một giảng viên đã dạy cậu hồi năm nhất.

Từ Vi Trần rất nhanh đã trở về nhà, ôm Hạ Triêm từ trong chăn ra.

"Từ Vi Trần, có phải em làm anh mất mặt không?" Hạ Triêm bụm mặt hỏi hắn.

Từ Vi Trần không nhịn được cười, "Hạ Triêm Triêm, ngài cũng biết mất mặt à?"

"Thật sự rất mất mặt hả anh?"

"Thật ra thì không sao." Từ Vi Trần ôm cậu mặc tất đi giày.

"Bây giờ mình ra ngoài ăn hở?"

Từ Vi Trần sửa sang lại tóc tai cho cậu, "Bây giờ mình phải đi đãi người ta ăn."