Hạ Triêm với Từ Vi Trần hẹn sáu giờ gặp nhau ở chỗ cũ, buổi họp câu lạc bộ của bọn cậu bắt đầu vào khoảng năm giờ, nội dung chính là bàn giao chủ nhiệm mới và cũ, muộn nhất là sáu giờ có thể kết thúc.
Cậu cho là vậy, nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn xảy ra, đàn chị mới lên sân khấu nói chưa được mấy câu thì máy tính kết nối với máy chiếu nghi đột nhiên bị đơ, cả đám đi lên chỉnh nửa ngày nhưng vẫn không giải quyết được gì.
Các thành viên câu lạc bộ ngồi phía dưới đều sốt ruột, đại đa số bọn họ đều tranh thủ thời gian tham gia buổi họp, khi trở về còn có bài tập cần làm.
Sau khi chỉnh sửa hơn nửa tiếng, Hạ Triêm hoàn toàn tuyệt vọng, hỏi đàn chị: "Máy chiếu có thể kết nối với điện thoại không? Em cũng có một bản PPT trên điện thoại."
Đây cũng xem như là một cách, Hạ Triêm kết nối điện thoại của mình với máy chiếu, cuối cùng buổi họp cũng có thể tiếp tục bình thường.
Cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên xem cuộc bàn giao của chủ nhiệm cũ và mới, trong lòng rất xúc động, đàn chị từng nói gia đình không cho chị ấy nhảy street dance nữa mà phải làm việc trong công ty mà họ sắp xếp, đột nhiên từ đàn chị street dance trở thành tân binh ở nơi làm việc.
Hạ Triêm nhìn đàn chị giao chìa khóa phòng tập vũ đạo, thứ tượng trưng cho địa vị của chủ nhiệm, cho tân chủ nhiệm, tân chủ nhiệm là nam sinh cao to, cũng chơi khá thân với Hạ Triêm, một trong những số ít dancer trong trường này có thể làm cho cậu chịu phục, nhưng chỉ cần Hạ Triêm vừa nghĩ tới sang năm e rằng cậu sẽ lại trơ mắt nhìn chìa khóa được giao vào tay người khác, trong lòng lại cảm giác rất khó chịu.
Cảm giác này giống như rất nhiều người ngồi chung một chuyến tàu, đàn chị đã xuống tàu, vẫy tay chào tạm biệt cậu, mà vào lúc này sang năm tân chủ nhiệm cũng sẽ xuống tàu, Hạ Triêm chỉ có thể trơ mắt nhìn những hành khách cũ trên tàu rời đi và những hành khách mới gia nhập, sau đó đợi đến khi đến trạm của mình, cậu cũng sẽ xuống tàu và rời đi.
Vừa đa sầu đa cảm là xảy ra chuyện, cậu quên mất có hẹn với Từ Vi Trần, thời gian nhất định phải lùi lại, nhưng điện thoại của cậu vẫn đang kết nối với máy chiếu nên không thể gửi tin nhắn cho Từ Vi Trần, ban đầu cậu mượn điện thoại của Lam Mao định lên chim cánh cụt (QQ), sau đó mới nhớ mình bật khóa thiết bị.
Thấy đã năm giờ, điều cậu lo lắng hơn bây giờ là liệu Từ Vi Trần có gửi tin nhắn cho mình trước mặt mọi người hay không.
Hạ Triêm liên tục xem thời gian, cứ thấp thỏm không thôi, trông mong tân chủ nhiệm có thể nhanh chóng kết thúc chủ đề và trả lại điện thoại của mình, đến giờ sáu giờ rưỡi, chủ nhiệm rốt cuộc cũng kết thúc buổi họp bằng một câu "Cảm ơn vì sự tham gia của mọi người", Hạ Triêm vừa thở ra một hơi, ai ngờ Từ Vi Trần đã tới cửa, gửi cho cậu một tin nhắn vào giây phút cuối cùng trước khi máy chiếu tắt: Trò Hạ Triêm Triêm, mời ngài cho giáo sư của ngài một lời giải thích về việc đến muộn.
Âm thanh thông báo tin nhắn được micrô khuếch đại, thậm chí vang vọng khắp toàn bộ trung tâm hoạt động, mọi người đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Phải nói rằng, cho dù không nghe được, thì người có mắt vẫn có thể thấy được.
Tôi, Hạ Triêm, mất hết mặt mũi.
* Nguyên văn 社会性死亡 – "Cái chết xã hội" là một thuật ngữ thông dụng trên internet, ý chỉ bản thân bị bêu riếu trước mặt công chúng đến nỗi mất hết thể diện, chỉ mong có một cái lỗ xuất hiện chui xuống chết quách cho xong.
Hạ Triêm đưa ra phản ứng trong thời gian nhanh nhất, cầm điện thoại lên nói với vẻ âm trầm: "Xem ra giữa tôi và Từ Vi Trần, nhật định phải có một trận chiến rồi."
Đây là phản ứng hợp tình hợp lý nhất cậu có thể nghĩ ra trong thời gian có hạn.
Đàn chị ngẩn người, "Hạ Triêm, thiệt hả cưng? Bộ mi không muốn học cũng không muốn sống hả?"
Hạ Triêm cầm điện thoại đi ra ngoài, dáng vẻ phóng khoáng tiêu sái, "Không sao đâu, đây là ân oán giữa những người đàn ông."
Cậu bị bản thân làm cho xấu hổ đến ngón chân cào trên đất, hiện tại biện pháp duy nhất có thể nghĩ đến là chuồn lẹ, chỉ cần cậu chuồn đủ nhanh thì dấu chấm hỏi của mấy chục người phía sau sẽ không đuổi kịp cậu.
Đàn chị vẫn hơi lo lắng, nói với Lam Mao: "Nếu không em đi xem xem thế nào? Đừng để đánh nhau thật."
"Được, em nhất định không thể để cho anh Hạ khi sư diệt tổ."
Hạ Triêm dùng tốc độ nhanh nhất vọt tới chỗ cũ họ gặp mặt, Từ Vi Trần đứng bên cạnh xe, trông có vẻ chờ đã lâu, cậu không kịp chờ đợi nhảy lên người hắn, "Xin lỗi nha giáo sư Từ, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đến muộn."
Từ Vi Trần giơ tay lên, nhìn đồng hồ, "Ngài để tôi đợi 36 phút, định đền bù thế nào?"
"Vậy em hôn đền anh 36 lần nhá."
Nói xong, Hạ Triêm liền hôn chụt lên môi hắn, mỗi lần hôn một cái thì đếm một lần, hôn đủ 36 lần.
"Xong rồi, hết giận chưa?" Cậu hỏi hắn.
Từ Vi Trần nói: "Còn thiếu chút nữa."
Hắn hôn lên môi Hạ Triêm, trao cho cậu nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy.
Lam Mao vẫn luôn quan sát tình hình sau cây: "..."
Cậu ta trốn sau gốc cây, nhìn xe của Từ Vi Trần đi xa, sờ gáy mình lầm bầm: "Hồi nãy mình... có phải chạy nhanh quá nên xuyên qua không gian song song không ta?"
Làm thế nào mà hai người như nước với lửa, đánh tới đánh lui... rồi ôm gặm nhau luôn...
Hạ Triêm và Từ Vi Trần vừa về nhà đã nóng lòng làm một nháy, sau khi kết thúc, hai người nằm trên giường ve vuốt mân mê, đang định quất hiệp nữa thì điện thoại của Hạ Triêm bên cạnh giường đột nhiên vang lên.
Anh liếc thấy người gọi là đàn chị thì bắt máy, hóa ra buổi tối mấy người bọn họ định đi ăn tối.
Trường hợp này Hạ Triêm không thể không đi, cậu ngẩng đầu nói với Từ Vi Trần: "Từ Vi Trần Trần, anh phải ăn tối một mình rồi."
Từ Vi Trần vẫn đắm chìm trong khung cảnh vừa nãy, "Đi đi, người có ở lại thì tim cũng chẳng ở đây."
Hạ Triêm bị hắn chọc cười, "Từ Vi Trần, anh thôi đê, đã quy định bắn xong thì thoát vai mà."
"Không cần tôi đưa sao?"
Hạ Triêm suy nghĩ một chút, "Thôi đi, anh đến e là bị phát hiện."
Từ Vi Trần khẽ hôn lên trán cậu, nở nụ cười khó hiểu: "Về sớm nhé, chúc ngài bình an."
Lúc Hạ Triêm đến, bọn họ đã bắt đầu ăn rồi, vốn dĩ cậu còn tưởng bữa tụ họp câu lạc bộ này sẽ rất đông người, cuối cùng chỉ có bốn năm người ngày thường chơi thân đến, vừa thấy Hạ Triêm đi tới, ánh mắt không hiểu sao có chút... đau lòng?
Đàn chị hỏi cậu: "Hạ Triêm, nói thật đi, buổi chiều em đã làm gì?"
Hạ Triêm nói khá tự nhiên: "Tìm Từ Vi Trần đánh nhau á, chị coi nè miệng của em là bị ổng đánh đó."
Tân chủ nhiệm bảo cậu ngồi xuống, rót bia cho cậu, ra chiều hòa giải, "Đàn chị, chị cũng bớt mấy câu đi, con nít còn nhỏ không hiểu chuyện."
Mặt Hạ Triêm đầy dấu chấm hỏi, nhỏ giọng hỏi Lam Mao: "Sao vậy mày?"
Lam Mao bụm mặt không dám nhìn cậu, kìm cả buổi mới nói ra một câu: "Anh Hạ, mày... mày cảm thấy Từ Vi Trần thế nào?"
Hạ Triêm không biết tại sao cậu ta lại đột nhiên hỏi cái này, cậu cẩn thận lựa chọn ngôn từ, vừa phải tỏ ra cậu và Từ Vi Trần quan hệ không tốt lại không thể khiến bọn họ cảm thấy Từ Vi Trần không tốt, nói lưng lửng: "Người thì cũng tạm, chỉ là không hợp với anh mày, tính cách không hợp nhau, chẳng ai ưa ai."
Lam Mao lặp lại lần nữa: "Chẳng ai ưa ai?"
"Phải đó, chẳng nói được mấy cậu đã muốn động thủ, hết cách rồi, ai bảo chọc giận anh Hạ làm chi." Hạ Triêm nghiêm mặt uống rượu, trông như tay đại ca trải đời.
Lam Mao im lặng, cầm bia tự rót cho mình.
Bầu không khí trên bàn lúng túng một hồi, tân chủ nhiệm đứng ra giảng giải, "Đừng nói mấy chuyện này, nói chuyện gì thú vị đê, tôi nghe nói gần đây có một em gái trong CLB street dance tỏ tình với Hạ Triêm hả?"
Hạ Triêm: "A, chuyện lâu lắm rồi, em sắp quên luôn rồi."
"Hạ Triêm hình như... không thích mấy em gái cùng tuổi đúng không?" Tân chủ nhiệm hỏi khá là khéo.
Hạ Triêm: "?"
Cậu mê man, "Không phải chứ, sao tối nay mấy người đều là lạ vậy, tại sao cứ nhắm vào em thế?"
Lam Mao trưng vẻ mặt táo bón, "Anh Hạ, nếu mày bị bắt cóc thì nháy mắt đi nhớ?"
"Gì vậy trời?"
"Mày nói cho anh em biết đi, có phải Từ Vi Trần uy hiếp mày không?"
Hạ Triêm chẳng hiểu mô tê gì, "Ổng uy hiếp tao làm gì? Mặc dù ổng không ưa tao, tao cũng không ưa ổng, nhưng cũng đâu đến nỗi uy hiếp tao?"
Lam Mao lại không nói nên lời, uống rượu với vẻ mặt khó tả.
Bữa ăn thực sự rất nhàm chán, mọi người trong bàn đều quái gở, thế là Hạ Triêm ra về trước.
Hạ Triêm đi rồi, bao nhiêu anh tài tụ lại cùng nhau thảo luận.
Đàn chị: "Có phải nó nghĩ mình che giấu rất tốt, còn rất đắc ý không?"
Tân chủ nhiệm: "Em tò mò quá, rốt cuộc bọn họ nảy sinh tình cảm thế nào vậy?"
Lam Mao: "Anh Hạ của em chơi ngông quá, người khác cùng lắm là tìm đàn chị, ảnh thì... tìm hẳn một giáo sư luôn."
"Còn để nó nó giả vờ giả vịt vậy à? Có muốn vạch trần nó không?"
"... Thôi đi, để nó đi đi."