Có Thể Chứng Minh, Tôi Thích Em

Chương 33: Tiết học cuối cùng




Túi quà màu xanh da trời kia, được Chu Hạm Đạm xách y nguyên về nhà.



Nó tựa món đồ trang trí nặng như chì, những ngôi sao giấy nhẹ tênh đã hóa thành cục đá, đem trái tim háo hức nhảy nhót của cô rơi trở lại vào hầm mộ xám xịt.



"Hôm nay ăn uống thế nào," mẹ vẻ mặt tươi cười chào đón: "Đã chân thành cảm tạ giáo viên chưa?"



Chu Hạm Đạm mạnh mẽ giương khóe miệng, cứng ngắc mà gật đầu hai cái, đi về phòng ngủ.



Chu Hạm Đạm thoát lực mà ngã người xuống giường, lặng yên không hơi thở mà nằm một lát, cô trở mình, cầm lấy điện thoại bên gối.



Giao diện tin nhắn, còn lưu lại đoạn tin nhắn chúc ngủ ngon của cô cùng thầy Lâm ngày hôm qua.



Trước chúc ngủ ngon, cô còn cả gan, cẩn thận từng li từng tí hỏi số điện thoại của anh, mà thầy Lâm không chút nghĩ ngợi liền nói cho cô.



Vì sao anh không tới?



Đột nhiên, một cỗ cảm xúc bội ước cùng không cam lòng kịch liệt dâng lên hung hăng nắm lấy tim cô, mạnh mẽ đau, khiến cho cô chấm vào ảnh đại diện trước mặt, bấm số điện thoại anh.



Bên kia rất nhanh truyền đến âm thanh.



Chu Hạm Đạm bối rối mà đưa di động ra xa, nhưng một giây sau, cô phát hiện đó là giọng nói đều đều của một người phụ nữ ——



"Xin chào, số điện thoại bạn đang gọi hiện không liên lạc được."



Chu Hạm Đạm lập tức cúp máy, cô thậm chí muốn gửi tin nhắn chất vấn, Thầy giáo vì sao thầy không tới???



Cô vừa bị xối một đầu nước lạnh, toàn bộ đều là không vui.



Thế nhưng cô cũng biết, cô không đủ tư cách. Cô có tư cách gì mà cáu kỉnh vì anh nhỡ hẹn, cô là ai, cô thì tính là cái gì.



Học trò mà thôi.



Một học trò trong ngàn vạn người.



Nghĩ đến đó, một giọt nước mắt từ gương mặt Chu Hạm Đạm chảy xuống, nước mắt trong nháy mắt như bị mất phanh, càng ngày càng nhiều, cũng không kịp lau sạch.



Chu Hạm Đạm mơ màng thiếp đi.



Lúc tỉnh lại thì, đã là hơn mười giờ tối.



Chu Hạm Đạm hoàn toàn không nghĩ tới mình có thể ngủ lâu như vậy, cô lập tức sờ tới điện thoại bên người, trên màn hình, có thêm một mẩu thông báo tin nhắn.



Nhìn thấy tên người gửi thư phía sau, mũi cô thoáng chốc trở nên cay cay.



Thầy Lâm đấy.



[Trong nhà có chút chuyện, không đến tiệc Tạ sư được, xin lỗi]



Chu Hạm Đạm chỉ sợ chậm trễ mà trả lời: [Không sao! Thầy giáo thầy cứ lo việc của mình trước đi ạ, chờ thầy hết bận em lại tới quấy rầy thầy.]



Cô tưởng là anh còn có thể nói thêm gì đó, nhưng đoạn tin nhắn này như là quẳng vào biển rộng, không có hồi âm.



Ngày hôm sau, không có.



Ngày thứ ba, cũng không có.



...



Ròng rã một tuần, thầy Lâm rốt cuộc không hề liên lạc với cô, ảnh đại diện QQ cũng đã biến thành màu đen trắng không thay đổi. Dường như bốc hơi khỏi nhân gian.



Chu Hạm Đạm không thể khống chế mà suy nghĩ nhiều, thầy Lâm có phải đã dự cảm được cái gì không, dự cảm được cô đầu óc thất thường mà thổ lộ, vì vậy trốn tránh cô, dùng một loại phương thức chậm rãi ôn hòa để khéo léo từ chối cô, truyền đạt thái độ của mình.



Vài ngày sau đó, Chu Hạm Đạm càng buồn bực không vui, cô thật sự rất muốn, rất muốn đưa cái bình chứa những ngôi sao giấy kia ra ngoài.



Dù là thầy Lâm đối với cô không hề có hảo cảm, cô cũng muốn đích thân anh mở ra, tận mắt nhìn thấy, từng viên từng viên đó của mình, tấm lòng từ năm này sang tháng khác.



Mùa hè nóng bức như lò gạch, Chu Hạm Đạm rốt cuộc đã bị sự chờ đợi nhẫn nại giày vò đủ rồi.



Vì sao cô không chủ động liên lạc với thầy Lâm chứ.



Cô một lần nữa mở thông tin danh bạ, khẽ cắn môi, bấm dãy số của thầy Lâm.



Bip hai tiếng, đối phương tiếp nhận.



"Alo."



Tiếng đàn ông, tiếng của thầy Lâm, giống như đêm tối đột nhiên sáng bừng lên.



Chu Hạm Đạm kích động, sợ hãi, bối rối, vì thế toàn thân cũng bắt đầu run.



"Thầy Lâm..." Cánh môi cô run rẩy, toàn bộ tâm trạng hỗn loạn đều lẫn lộn trong giọng điệu bất ổn gọi danh xưng này.



Những ngày trước đây, cô ở trong giấc mộng tuyệt vọng đến cùng cực, cô cho là mình đã bị kéo vào bóng tối.



Tiếng của thầy Lâm lại vang lên một lần nữa: "Chu Hạm Đạm?"



Cô vội vàng đáp: "Là em."



Anh kêu ra tên của cô, gần như có thể làm cho cô rơi lệ, Chu Hạm Đạm xoa xoa hốc mắt nóng hổi, không biết nên nói đến cái gì, đầu óc xoay trăm chuyển nghìn, ra đến miệng chỉ thành một câu liên quan đến tình hình gần đây khách sáo hỏi thăm: "Gần nhất thầy vẫn tốt..."



"Alo?"



Trong lúc bất chợt, thầy Lâm dường như không nghe thấy cô nói chuyện.



Chu Hạm Đạm lại gọi một tiếng: "Thầy Lâm."



Thầy Lâm bên tai, có giọng điệu bất đắc dĩ mà lại mệt mỏi: "Bên chỗ tôi tín hiệu rất không tốt..."



"Thầy ở đâu?"



Những lời này vô thức lao tới.



Nhưng thầy Lâm không biết là không nghe rõ hay là không muốn trả lời, chỉ nói: "Nghe em nói chuyện đứt quãng, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi hãy nói, được không?"



Được.



Trái tim một lần nữa rơi xuống đáy động, cái chữ này như nghẹn ở cổ họng.



Chu Hạm Đạm há hốc mồm, liên tiếp thử nhiều lần, mới cưỡng ép đem nó phóng ra ngoài một cách thoải mái:



"Được."



Vừa đúng lúc lên tiếng, đối phương cắt đứt trò chuyện, không còn động tĩnh.



Thế giới ngoài cửa sổ tối xuống, xám xịt nặng nề mà sầm u, giống như đoạn mở đầu của trận mưa lớn.



***



Tháng tám, Lâm Uyên trở về thành phố.



Anh ở lại trong núi quá lâu, nhìn lại ngựa xe như nước, xa hoa truỵ lạc, chợt có vài phần cảm giác cách mấy đời.



Lần trúng gió thứ hai đột nhiên xuất hiện, đã triệt để đoạt lấy sinh mệnh của ba.



Bi thương ập đến, Lâm Uyên căn bản không rảnh bận tâm đến thứ khác.



Gia quy xưa nay yêu cầu con trai trưởng phải vào trong núi coi giữ bảy tuần, xử lý tốt hậu sự, Lâm Uyên liền đem tro cốt ba đến núi sâu ở ngoại thành, chỗ đó có một nghĩa địa của Lâm gia, nước chảy vờn quanh, rừng cây rậm rạp.



Lâm Uyên tạm túc ở sơn trang cũ của tổ tiên, tín hiệu cực kỳ kém, đừng nói là không có Internet, ngay cả gửi tin nhắn gọi điện thoại đều phải dựa vào vận khí.



Sơn trang nhỏ bình thường do một đôi vợ chồng lớn tuổi quản lý, cơm canh đạm bạc, thực sự bị giữ lại ở nơi đơn sơ giản dị như vậy, như cao nhân ẩn cư thế ngoại, nói tiếng địa phương anh nghe cũng không hiểu lắm, may mà anh đem theo tầm mười quyển sách cùng họa cụ bảng vẽ, mỗi ngày miễn cưỡng có thể dựa vào đọc vẽ giết thời gian.



Sơn trang tuy rằng ở nơi râm mát, mát lạnh như nước, nhưng không biết vì sao muỗi cứ lượn lờ, quấy nhiễu không chịu nỗi, từ lúc tới ở đây, Lâm Uyên hầu như chưa từng ngủ ngon giấc.



Sau khi chuyển về khu nhà ở nội thành, Lâm Uyên không vội vàng ngủ bù, xối nước lạnh xong liền trở về phòng, lấy trang giấy trong sổ lưu niệm kia từ ngăn kéo ra.



Bởi vì ba đột nhiên qua đời, anh bỏ lỡ buổi tiệc Tạ Sư ngày đó, cũng bởi vậy mà không thể đem tờ giấy đã sớm ghi xong này giao cho người học sinh kia.



Giai đoạn này, đủ thứ chuyện quấn khắp người anh, cũng không biết cô trải qua thế nào.



Những chuyện này, anh cũng không muốn nói với Chu Hạm Đạm, đã thi Đại học xong nên toàn bộ tâm trạng đều vui vẻ tự tại, anh tuyệt đối sẽ không đem những chuyện vốn cũng không cần cô gánh vác này khiến tâm tình của cô trở nên tiêu cực.



Đợi tất cả xử lý ổn thỏa, đầu vai của anh nhẹ nhàng như cô, mới ngang hàng với cô nói ra hết, những lời nói trong tim anh kia.



Lâm Uyên rủ mắt xuống nhìn vào trong trang giấy ghi chép đó, bề mặt màu lam, chỗ điền bút kí bên dưới, là nét bút máy cứng cáp ngay ngắn tuấn dật, viết lấy một lời nói đặc biệt không giống với người khác:



"Gửi tới học sinh của tôi Chu Hạm Đạm?



Dễ dàng có thể chứng minh, tôi thích em.?



Một cách vừa phải phù hợp với giáo viên toán "



Lâm Uyên nhẩm đọc đoạn văn này mấy lần, chống đỡ trán, tự giễu cười một tiếng, người tuổi đời càng dài, hình như càng không hiểu được phải biểu đạt suy nghĩ trong lòng như thế nào cho thỏa đáng.



Càng nghĩ, vẫn là chọn cái phù hợp nhất với thân phận của mình, cũng là biện pháp trực tiếp dứt khoát nhất. Có thể đem lưu bút ghi thành thư tình, anh cũng thật là kỳ quái.





Chỉ hi vọng sẽ không làm cô kinh sợ.



Có điều, phải hẹn cái thời gian đưa tờ giấy này ra ngoài trước đã. Lâm Uyên cầm lấy điện thoại, tìm được "Tiểu Hà Hoa" trong danh bạ, gọi ra ngoài.



Nhưng Lâm Uyên cũng không đợi được giọng nói của cô gái nhỏ.



Anh thử nhiều lần, đều là tắt máy.



Tim xiết chặt, Lâm Uyên lên Q.Q tìm cô, kí hiệu của Chu Hạm Đạm là trạng thái logout. Ngay sau đó, anh chú ý tới trang giới thiệu của cô, đó là một đoạn quảng cáo bừa bãi lộn xộn cùng kí tự địa chỉ trang web.



Lâm Uyên bấm đi vào trang cá nhân của cô, thanh trạng thái bị đủ loại tin tức giả mạo nhét vào.



Trạng thái cuối cùng thuộc về chủ nhân ban đầu, dừng lại vào đêm trước tiệc Tạ sư:



"Hi vọng là hôm nay có thể ngủ, làm một giấc mộng đẹp ngọt ngào say sưa."



***



Không bao lâu sau, khai giảng.



Nhóm học tập nhỏ kia không còn động tĩnh nữa, giống như giữa hè bồng bột cuối cùng sẽ đi vào mùa đông thanh tịnh.



Biết được Chu Hạm Đạm vào Phục Đán[1], Lâm Uyên tuy có buồn vô cớ, nhưng vẫn thấu hiểu chúc phúc cho sự lựa chọn của cô.



[1] Đại học Phục Đán: một trong những trường ĐH hàng đầu của Trung Quốc, nằm ở Thượng Hải.



Anh muốn dựa vào Tề Gia Giai tìm hiểu tình hình của Chu Hạm Đạm gần đây, nhưng lại sợ làm quấy nhiễu cô ấy, cô mới vào Cao đẳng cao cấp, bận bịu hòa nhập, bận bịu thích ứng, không còn bận tâm đến tư tình nữ nhi.



Trung tuần tháng chín, Lâm Uyên nhẫn nại không có kết quả, chỉ có thể đi vào trong nhóm ra vẻ tùy ý nói: Lâu rồi không thấy các em nói chuyện trong nhóm.



Tề Gia Giai trả lời rất mau: Bởi vì chúng em đều lên đại học rồi mà.



Một câu, như cùn kích. Lâm Uyên giật mình im lặng, trong lồng ngực hơi chát, nhưng vẫn hỏi tiếp: Các em đến những trường học khác nhau, còn liên lạc không?



Tề Gia Giai: Chu Hạm Đạm?



Lâm Uyên: Ừ.



Tề Gia Giai đáp lại cái biểu cảm cười gian: Cô ấy bận rộn cùng xã đoàn học trưởng mắt đi mày lại, nào có ở không để ý đến em chứ.



Lâm Uyên hiểu rõ cong môi, phụ họa cô đùa giỡn hai câu, không cần phải nhiều lời nữa. Cũng đúng, là anh thất ước trước, anh sao có thể trách móc đây.



***



Chu Hạm Đạm quả thực là bị trộm nick rồi.



Câu hỏi xác minh cô hầu như quên sạch, cô lòng nóng như lửa đốt mà thử các loại đáp án có khả năng, biện pháp nào có hi vọng, đơn giản là thầy Lâm còn ở phía trên, đợi có kết quả, cũng lần lượt là xét duyệt thất bại, mật mã không khớp.



Cô đột nhiên tuyệt vọng tới cực điểm, cô thậm chí cam chịu mà nghĩ, đây có lẽ là ý định của trời cao, muốn nhân cơ hội này, cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa thầy trò bọn họ.



Đầu tháng tám, Chu Hạm Đạm theo mẹ đến Thượng Hải.




Sau khi có thành tích, mất đi hồi âm của thầy Lâm, nản lòng thoái chí, trưởng bối lại đề nghị xúi giục vào, ma xui quỷ khiến điền vào đại học Phục Đán.



Tới đây sớm cũng không phải vì anh, dự định trước tiên ở nhà thân thích tại Thượng Hải một thời gian, để quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.



Trước khi xuất phát, Chu Hạm Đạm sau khi được cho phép lập tức mở SIM lắp vào điện thoại mới, lão già được cô nhét vào ngăn kéo ở nhà.



Cuối tháng, Chu Hạm Đạm đến Phục Đán báo danh.



Tân sinh như lũ kiến, rậm rạp chằng chịt chen lấn cùng một chỗ dưới ánh mặt trời chói mắt, học trưởng học tỷ so với mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu còn nhiệt tình hơn.



Bạn nữ cùng phòng đến từ năm sông bốn biển, có cá tính khác nhau.



Vừa mới vào học, mọi người còn chưa xài hết tâm tình mới mẻ, ngoại trừ lúc trở lại từ đợt huấn luyện quân sự gặp mặt phàn nàn hai câu, thời gian còn lại đều đang hiếu kỳ mà hớn hở mà nhìn quanh thăm dò gian phòng "Trụ sở mới" thần bí khổng lồ này.



Buổi tối các cô liền mở cuộc tâm sự trên giường, trò chuyện về chuyện cũ ở trường cấp 3.



Ngẫu nhiên cũng sẽ nói tới giáo viên, học sinh có thể đi vào gian phòng này sân trường này, phần lớn là những người đã từng nổi bật trong lớp, rất được giáo viên tán thưởng và coi trọng.



Chu Hạm Đạm im thin thít không nói, nghe các cô ấy bàn luận về những cái tốt của giáo viên kia, hình như những cái "tốt" kia so với cách thầy Lâm đối xử với cô, cũng không khác biệt bao nhiêu.



Có lẽ thầy Lâm chỉ là tán thưởng học trò, đối xử tử tế với học trò, nhưng cô lại mở tưởng viễn vông, vượt qua ranh giới, sinh ra quá nhiều chờ mong đối với anh, vượt qua luân thường đạo lí ham muốn không an phận.



Nói cho cùng, vẫn là lỗi của cô.



Anh vẽ đường ranh giới ở đó, cô lại kích động muốn đi vượt qua, khó trách đã bức bách thầy Lâm đến quay đầu liền đi, càng lúc càng xa.



Thì ra là thế.



Học kì đầu năm nhất đại học, Chu Hạm Đạm cũng tiến vào hội học sinh, tham gia các loại xã đoàn, cô làm quen không ít bạn bè mới, cũng có nam sinh đến thổ lộ với cô, cũng không biết sao, trong lòng cô dù thế nào vẫn không tự chủ được mà đem bọn họ so sánh với thầy Lâm.



Cô cũng tuyệt vọng phát hiện, không một ai tốt được như thầy Lâm.



Cô cuối cùng cũng không gặp được người đàn ông tốt hơn thầy Lâm.



Một học kỳ, Chu Hạm Đạm nhìn tưởng như đang hưởng thụ và hòa nhập, thực tế là đáy lòng buồn bực không vui, nếu như còn có phương thức liên lạc của thầy Lâm thì tốt rồi, cô còn có thể giống như bạn bè cùng anh chia sẻ tin đồn thú vị ở đại học của mình, có lẽ sau khi anh nghe xong còn có thể cười một chút, lại cùng cô nói vài câu về thời học sinh của anh, như vậy hẳn là tốt.



Kỳ thật cũng không phải là đã quên số điện thoại và Q.Q của thầy lâm, trái lại, cô nhớ kỹ thuộc làu.



Nhưng cô không dám gửi lại, cũng không dám thêm lại.



Cô không dám lại tiếp tục quấy rầy anh.



Thời điểm chưa tốt nghiệp, cô vô cùng khát vọng mình không còn là học trò của anh như ngày đó;



Hiện tại, cô nằm mơ cũng muốn đảo ngược thời gian, trở lại quá khứ.



Nói như vậy, cô còn có thể ngụy trang giống như ốc sên trốn vào thân phận của mình, lại thuận lợi suôn sẻ cẩn thận từng li từng tí mà thăm dò, tiếp xúc với anh.



Thầy Lâm nhất định vẫn còn dạy học,



Nhất định còn có rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ anh,



Có lẽ anh đã có bạn gái xinh đẹp đăng đối (trong "môn đăng hộ đối"), trầm tĩnh ưu tú giống như anh,



Anh dự định xây dựng gia đình, sinh con dưỡng cái,



Cuối cùng có cuộc sống hạnh phúc rồi bình an qua đời...



Thực sự là như thế này thì tốt rồi, anh cần phải cả đời suôn sẻ, nhưng Chu Hạm Đạm càng tưởng tượng càng khổ sở, trốn ở trong chăn lặng yên không một tiếng động mà rơi nước mắt.



Cô thật sự rất nhớ anh.



Cô vẫn thích thầy giáo là anh như vậy, dù đó là chuyện không hợp lẽ đời, năm tháng bấp bênh.



***



Đến kỳ nghỉ đông của năm nhất đại học, Chu Hạm Đạm kéo hành lý trở về thành phố Ninh.



Mùng tám đầu năm, Tề Gia Giai gọi điện thoại hẹn cô tụ tập, còn nói có mười mấy bạn học cấp ba, nữ có nam có.



Mọi người cũng không thay đổi bao nhiêu, gặp lại vẫn là thân quen hòa hợp, Chu Hạm Đạm luôn luôn ít nói, phần lớn thời gian đều là nghe bọn họ mặt mày hớn hở mà miêu tả việc vụn vặt ở đại học.



Trong bữa tiệc, Tề Gia Giai và Ngô Dạng không coi ai ra gì mà biểu diễn ân ái, chọc cho vài con "chó độc thân" buồn nôn liên tục.



Ăn cơm xong, lớp trưởng đề nghị đi hát, vì vậy tìm quán KTV gần đây, ngồi vào phòng bao, có mấy bạn học nhanh chóng chiếm trước vài ca khúc.



Nhân viên phục vụ đưa tới mâm trái cây rực rỡ cùng đủ loại đồ uống.



Chu Hạm Đạm ngồi trên ghế sa lon, xiên miếng dâu tây, chậm rãi nhai lấy, nghe bọn họ hát.



Lúc đến bài hát thứ ba, lớp trưởng đột nhiên đi ra ngoài gọi điện thoại.



Lúc trở lại, cậu vẻ mặt thần bí, nửa che lấy cánh cửa, cao giọng nói: "Các cậu đoán xem tớ mời được người nào tới!"



Mọi người nghi hoặc nhìn về phía cửa ra vào.



Một giây sau, lớp trưởng như đang mở phong ấn của đại lễ vật gây kinh hỉ, ken két một tiếng kéo cửa ra.



Một bóng dáng đàn ông cao gầy đứng ở đó, khuôn mặt được ánh sáng khắp nơi chiếu tới, dần dần rõ ràng.



Sau khi thấy rõ người vừa đến, trong phòng bao thét lên, gần như muốn lật tung nóc nhà.



Mấy bạn học hưng phấn quá độ ra nghênh đón, chúng tinh chủng nguyện[2] vây quanh anh đến đây.



[2] Chỉ hình ảnh nhiều sao vây mặt trăng, ở đây chỉ sự nổi bật thu hút của Lâm Uyên.



Miếng thức ăn của Chu Hạm Đạm không động, chỉ sợ sệt nhìn về phía cửa ra vào, lúc tầm mắt anh chiếu tới, cô nhanh chóng cúi đầu, bưng ly thủy tinh lên, nhấp ngụm nước, sau đó lại thả xuống, suy nghĩ một chút, lại cầm lên, lại buông.



Không biết làm sao.



Tim như náo loạn.




Không có từ ngữ nào có thể hình dung chính xác cảm xúc của cô lúc này.



Cô không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh, vào tình cảnh này.



"Thầy Lâm, ngồi chỗ này đi."



"Thầy Lâm, nhớ thầy lắm nha."



"Thầy Lâm, thầy sao vẫn đẹp trai như vậy thế!"



...



...



Các học sinh lần lượt đứng lên, một mặt lắm lời trêu chọc, một mặt lễ phép nhường chỗ cho anh.



Giọng nói mang ý cười của anh, trước sau như một: "Các em đừng khách khí, tôi tùy tiện tìm một chỗ là được."



"Thầy Lâm, đến một mình sao?" Có người ân cần mà dâng micro lên.



Lâm Uyên nói: "Tôi tới đây là để nghe các em ca hát đấy."



Chu Hạm Đạm cũng gọi tên anh, một lần nữa gọi anh như vậy, giống như thứ cất giấu trong tim thật lâu bắt đầu châm xuyên qua, toàn là chua xót.



Nhưng cô vẫn nhịn không được nhìn lén anh.



Anh đã ngồi xuống, cùng bạn học bên cạnh nói chuyện với nhau, cách một người ngồi ở ghế salon ngay bên trái của cô.



Anh mặc áo len cao cổ màu đen, sạch sẽ cao ngất như trước, nho nhã lịch sự. Lọn tóc hình như ngắn hơn chút rồi, nhìn cũng có tinh thần hơn.



Năm tháng làm cho rất nhiều đàn ông mất đi dáng dấp cùng thái độ ban đầu, nhưng anh lại như thanh kiếm sau khi tôi luyện, sau khi được suối rừng thanh lọc, càng cao lớn tuấn tú hơn.



Anh vẫn như thế, là dáng vẻ tốt nhất.



Chu Hạm Đạm thu mắt, có chút vui mừng, lại có phần cô đơn.



Đột nhiên, bả vai cô bị nắm lên, giọng Tề Gia Giai theo sát phía sau: "Thầy Lâm! Thầy Lâm! Thầy xem em và Chu Hạm Đạm hiện tại ai đẹp hơn!"



Mọi người cười ầm lên.



Chu Hạm Đạm cả kinh nhìn về phía thầy Lâm, đã thấy người đàn ông cũng đang đánh giá cô, ánh mắt ôn hòa nhàn nhạt.



TIm của cô sau khi đột nhiên đình trệ, trở nên hoảng loạn thất thủ.



Chốc lát sau, Lâm Uyên cho một câu trả lời quanh co thuyết phục: "Đều xinh đẹp."



Ánh mắt của anh phóng ra xa, dường như bao phủ lên toàn bộ nữ sinh ở đây, thuận theo hỏi tiếp: "Các em đều gặp gỡ bạn trai rồi nhỉ."



"Không có oa ——" Tề Gia Giai chợt đáp: "Tôi ở đây chờ theo đuổi giáo viên..."



Lời còn chưa dứt, đã bị Ngô Dạng nhà cô kéo đi: "Thầy giáo thầy ngàn vạn lần đừng phản ứng với cái mụ điên này."



Lâm Uyên cười rộ lên, vẫn là giọng điệu tùy ý hỏi: "Người khác thì sao nào."



Có nữ sinh lắc đầu, cũng có nữ sinh gật đầu.



Duy chỉ có Chu Hạm Đạm không hề lên tiếng, cũng khiến tầm mắt của anh một lần nữa quay trở lại.



Chu Hạm Đạm đưa mắt nhìn ánh mắt người đàn ông, chỗ đó của anh có nghi vấn cùng hiếu kỳ.



Trái tim đã thành hang động trống rỗng, "Các em đều gặp gỡ bạn trai rồi nhỉ" câu nói kia giống như chuyện đương nhiên, không hề lưu luyến.



Chu Hạm Đạm đột nhiên có chút hoảng hốt, âm nhạc bên người biến mất, kí ức giữa hè hơn nửa năm trước như thủy triều ập tới. Tại buổi chiều bội tín thất ước đó, cô mang theo cái bình đựng những ngôi sao giấy như đóng băng kia, đi đoạn đường dài dằng dặc trong tiếng ve kêu chói tai, bóng cây đổ xuống đỉnh đầu cô, thất vọng như giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống khuôn mặt, con đường phía trước xa xăm nhìn không thấy đích, cô đau lòng đến hít thở không thông.



Phong ấn đã lâu được mở ra, không cam lòng, căm phẫn bất bình, giống như vi khuẩn phóng ra tàn sát bừa bãi.



Cô đặt ngón tay run rẩy lên trên gối, ước chừng vài giây, cánh môi cô khẽ mở, giả vờ nhẹ nhàng đáp:



"Gặp gỡ rồi ạ."



Trong phòng bao nhất thời khẽ thở ra.



Lâm Uyên rủ mắt xuống, khẽ cười hỏi, "Cũng là sinh viên cùng trường sao."



Chu Hạm Đạm gật gật đầu, bất ngờ cảm thấy cứng ngắc.



Tề Gia Giai sáp lại gần: "Sao tớ không biết?!"



Chu Hạm Đạm cười cười: "Vừa xác định quan hệ trước kì nghỉ, còn chưa kịp nói cho cậu biết."



Nói xong mắt vô thức nhìn về thầy Lâm.



Người đàn ông vẫn còn nhìn vào cô, nói: "Rất tốt."



Tề Gia Giai là một chuyên gia bát quái, trong nháy mắt đã tiếp nhận chủ đề: "Thầy giáo còn thầy! Tóm lại đã tìm được sư mẫu cho chúng em chưa?"



"Tôi à, " Lâm Uyên dựa ra sau, ra vẻ bí ẩn nói: "Cái này không phải là chuyện các em nên quan tâm."



À há —— tập thể các nam sinh cười nhạo ra tiếng, ngầm hiểu trong lòng.



"Được rồi, " Tề Gia Giai chạy tới bục chọn bài hát, "Tôi quyết định tặng cho thầy giáo một ca khúc, biểu đạt tình cảm ngưỡng một thời của em đối với thầy."



Ngô Dạng gào lên: "Cậu thôi đi."



Trên màn hình, khúc nhạc dạo vang lên, tên bài hát thình lình hiện ra,《 Chỉ cần tôi lớn lên 》.



Tại sao lại là bài này?



Chu Hạm Đạm trừng to mắt trong bóng tối, như chìm vào biển sâu, đột nhiên không thể hô hấp.



Vào học kỳ cuối của năm ba, cô từng hát bài hát này tại radio nặc danh, vì gửi tặng cho thầy Lâm.



Khi đó chỉ muốn mượn cái này thổ lộ tâm sự, cũng không hi vọng anh có thể nghe thấy.




Tề Gia Giai truyền đạt vào micro: "Tiểu Hà Hoa, đến! Chúng ta cùng nhau hát!"



Như đang bày dụng cụ tra tấn đến trước mặt, cô nỗ lực cười, kháng cự mà đẩy micro ra ngoài: "Các cậu hát đi, ngũ âm của tớ không được ổn."



"Nào có, khiêm tốn quá độ rồi." Ở đây không có ai biết tâm sự của cô, cũng không thể trách Tề Gia Giai vô tâm vô tư: "Đến đây đi, đến đây đi."



Tề Gia Giai ra sức liều mạng cổ vũ cô: "Thầy Lâm đang ở đây, tiệc Tạ sư thầy ấy không tới được, hôm nay giữa lúc bề rộn nể mặt đến phòng bao nhỏ này của chúng ta, cho thầy ấy chút mặt mũi đi."



Chu Hạm Đạm vẫn không đáp ứng, đã có vài phần nóng giận vô danh: "Tớ thật sự không muốn hát."



Tề Gia Giai không miễn cưỡng nữa, tìm bạn học nữ khác.



Chu Hạm Đạm bưng ly nước lên, qua nửa ngày cũng không có buông, bên tai là tiếng đồng ca các cô.



Rõ ràng là có phụ đề, nhưng cô lại có thể mặc niệm rõ ràng mỗi một câu:



"Bóng lưng anh lau lau bảng đen tiêu sái biết bao



Nói em chăm học sinh bệnh cũng không nghỉ phép



Cầm lấy bút vẽ loạn chỉ muốn nghe anh nói chuyện



...



Mặt của em rất đỏ đúng chứ nguyên nhân anh có biết không



Chỉ cần em lớn lên liền có thể yêu anh sao



Anh dạy em biết thế nào là yêu mà không thể chạm đến



Đợi đến khi em lớn lên mới có thể yêu sao



Trái tim này em không quản được xin anh hãy nhận lấy



...



Bông tuyết chằng chịt tại sa mạc



Cô đơn chính là yêu sai thời điểm



Không thể nở hoa nhưng lại muốn nảy mầm



Không phải nói nỗ lực kiên định là có thể đạt được sao



Vì sao mối tình đầu của ai cũng đều phải thất lạc,



Thất lạc ở kì nghỉ đông mỗi năm nào tháng nào,



Nhưng đoạn hồi ức này thật ra chưa hề bốc hơi..."




Các cô ấy cất tiếng đồng ca, không hề cố kỵ.



Mà Chu Hạm Đạm đáy mắt chứa đầy nước mắt, chỉ nhờ bóng tối che đậy.



Mượn động tác buông ly, cô lặng lẽ lau đi nước mắt, nhưng cái lau không hết chính là hồi ức, đau nhức như đao xoắn, chỉ có người thật lòng trao đi tình cảm chân thành mới có thể cảm nhận được.



Cô đột nhiên hối hận không thôi, hối hận tại sao mình phải nói dối, vì sao lại trả lời thầy Lâm như vậy, vì sao không nói thật đi.



Cô rõ ràng còn yêu anh, thắm thiết yêu thương ân sư của cô, cô không biết ở đây còn có người khác có cùng tâm tư với cô hay không, nhưng cô rõ ràng biết rõ, bản thân đã thầm yêu một trận khắc cốt ghi tâm, dù từ lúc mới bắt đầu, đã nhất định là phải ly biệt dài lâu.



Một bài hát kết thúc, mọi người gào thét vỗ tay, bầu không khí nổ tung.



Có nam sinh cấp tốc chọn ca khúc mới, hỏi thầy Lâm có muốn hát chung hay không, anh khước từ nói muốn đi vệ sinh.



Chu Hạm Đạm nhìn anh đi khỏi phòng bao, đột nhiên, một cái ý niệm trong đầu như điện đánh qua, cô cũng đứng dậy theo, nói: "Tớ cũng đi rửa tay."



Cô muốn nói cho anh biết, điều ngày đó chưa kịp nói ra.



Đáy lòng có một âm thanh đang gào thét, nếu như hôm nay không nói, về sau sẽ không còn cơ hội nữa.



Chu Hạm Đạm nhanh chóng đuổi theo, chờ ở cửa phòng vệ sinh.



Một lát sau, Lâm Uyên đi ra, rửa tay xong quay đầu lại, anh thấy cô gái ở hành lang bên cạnh, ánh mắt có một khắc đình trệ.



Bốn mắt nhìn nhau, ngàn vạn suy nghĩ, cuồn cuộn như thủy triều.



Kỳ thật Lâm Uyên đã sớm nhìn thấy cô.



Cô vẫn là người học trò mà chỉ cần liếc một cái là sẽ để ý đấy, không phải một trong.



Vào phòng bao, anh nỗ lực khắc chế, không làm cho tầm mắt của mình, quá mức trắng trợn mà đuổi theo cô.



Cô cao lớn hơn một chút rồi, mái đầu vốn là tóc mái ngang giờ đã thành rẽ hai bên, thứ nữ trang quý giá là mái tóc màu nâu phất phơ trên áo lông trắng tinh, đã có một chút hương vị của người phụ nữ dịu dàng.



Nghe cô nói đã có bạn trai, tim anh xám xịt trong khoảnh khắc. Nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, cũng ép buộc cho bản thân chấp nhận.



"Thầy Lâm." Chu Hạm Đạm gọi anh.



Lâm Uyên đi qua: "Sao thế."



Chu Hạm Đạm cắn cắn môi, giống như đang hạ quyết tâm: "Em có lời muốn nói với thầy."



Người đàn ông bên cạnh ngón tay vô thức hơi xiết lại: "Em nói đi."



Chu Hạm Đạm ánh mắt sáng rực: "Em ở thời điểm lớp mười hai đã thích..."



Cô dừng một chút: "Đã từng thích thầy."



Bây giờ vẫn thích anh, chưa bao giờ giảm đi, thời gian dài như thế, nhưng cô vẫn không dám nói ra.



Bởi vì trước đây không lâu ở trong phòng bao vì cứu vãn một tia tự tôn thảm thương mà đã nói dối, cô bất đắc dĩ lại gắn thêm một lời nói dối, một chữ "từng", đã trở thành sự ngụy trang tốt nhất, chỉ vì sợ tạo cho anh gánh nặng, sợ quấy rầy cuộc sống hiện tại của anh.



Cô không cách nào im miệng không nói từ đầu tới cuối, cho dù là cái chân tướng này, chỉ có một nửa, thậm chí một nửa cũng chưa tới, nhưng vẫn tốt hơn một chữ cũng không nói.



Cổ họng Chu Hạm Đạm gần như nghẹn ngào, nhưng cô vẫn mạnh mẽ chống đỡ khóe miệng, ra vẻ nhẹ nhàng cùng hoài niệm: "Bữa tiệc Tạ sư năm ngoái đó, cũng là muốn nói những lời này với thầy, đáng tiếc thầy lại không đến. Hôm nay có thể gặp lại thầy, có thể đem những lời khi đó nói ra, em dễ chịu hơn nhiều."



Lâm Uyên trầm mặc thật lâu, tay của anh nắm thành quyền, nhưng lại không dùng lực, dường như chỉ nắm được một mảnh hư vô.



Chưa đến một chặp sau, lại chậm chạp buông ra.



"Cảm ơn em, " Lâm Uyên mỉm cười, là thuần thục ôn nhu và thoả đáng: "Tôi cũng rất thích em..."



Giống như ngừng lại: "Người học sinh này."



Đạt được đáp án.



Rốt cuộc đã đạt được đáp án.



Chu Hạm Đạm mãnh liệt cúi đầu xuống, mãnh liệt rơi nước mắt.



Cô vuốt vuốt cái mũi, chỗ đó chẳng biết từ lúc nào đã hoàn toàn ướt đẫm, sau đó khom người chào thật thấp, dùng sức lớn tiếng nói:



"Cảm ơn thầy!"



Chu Hạm Đạm quay đầu lại, rơi lệ như cuồng điên.



Hành lang KTV màu sắc sặc sỡ, nhét đầy hai bên phòng bao gầm gừ gào rú.



Mỗi một bước chân của cô đều như trũng xuống vũng bùn, đặc biệt khó khăn.



Xung quanh như vạn ống hoa đóng kín, mưa to tầm tã, sao cô chạy thế nào cũng không thoát ra được vậy.



Trái tim như bị một tia một luồng mạnh mẽ xé xuống, đau tận xương cốt như vậy.



Nhưng cô vẫn liều mạng mà tự an ủi mình ——



Thật tốt nhỉ, sao biết bao lâu, cô ngày đêm chờ đợi, chờ đợi chính tai nghe thấy câu trả lời của anh, cho dù là cự tuyệt, dù là kết cục chẳng hề trọn vẹn, không phải là mô hình như trong mộng đẹp của cô, cũng tốt hơn tràn đầy tiếc nuối cùng lo sợ, khó được bình an sống uổng suốt quãng đời còn lại.



Thật tốt nhỉ, rốt cuộc đã cho anh biết, anh ưu tú biết bao nhiêu, có một người tên là Chu Hạm Đạm nữ sinh năm ba, toàn tâm toàn ý cũng không cầu hồi đáp mà yêu mến anh, dù có thể làm tan vỡ toàn bộ mối quan hệ ôn hòa cùng anh, cũng không sợ tiêu hao sức lực mà lao đi không ngừng, chỉ vì đuổi theo bóng lưng của anh.



Đơn giản là cô cảm thấy, anh đáng giá.



Lâm Uyên đứng ở chỗ cũ, nhìn chăm chú lên bóng lưng của cô gái, rất lâu, rất lâu.



Lâu đến mức, người qua đường cũng kỳ quái đánh giá anh.



Lâu đến mức, như là đã quên phải đi như thế nào.



Khó mà xóa được đau nhức, đang lan tràn trong ngực anh.



Nhưng anh biết rõ, anh đã là quá khứ. Đoạn đường này mặc dù ngắn, mặc dù yên tĩnh, nhưng dẫn cô đi qua, lại đưa mắt nhìn cô rời đi, đã là vô cùng may mắn trong nhân gian.



Chỉ là, bình an suôn sẻ, tiền đồ như gấm.



Anh còn chưa kịp nói.



***



Kì nghỉ chấm dứt, Chu Hạm Đạm trở về Thượng Hải, tiếp tục đi học.



Lâm Uyên cũng trở về trường dạy học, bởi vì khiến thành tích khóa trên hiệu quả vượt trội, nên năm học này anh được bổ nhiệm làm chủ nhiệm lớp.



Lại vài năm về sau, đào mận đầy vườn, tên Lâm Uyên được quốc gia đặc cấp cho danh hiệu Nhà giáo ưu tú, phụ huynh đám học sinh chạy theo như vịt.



Dưới bậc thềm học trò nhắc đến anh, đều không ngoài ba chữ "thầy giáo tốt".



Nhưng mọi người cũng sẽ hiếu kỳ, vì sao một khóa nào đó lại có ý nghĩa trọng đại đối với anh như vậy, bởi vì anh trên tiết học thỉnh thoảng nhắc tới, anh thích nhất học trò ở khóa 15.



Các học sinh luôn vô thức cho rằng, số 15 trong miệng anh, là một niên khóa, một lớp, một đám người.



Nhưng người ngoài sẽ không biết, cũng chưa từng có người nào biết.



Lời vẫn chưa nói xong, đằng sau còn có một câu.



Một câu này, là ca khúc nhiễu lương [3], không tỏa ra khói lửa, là tuyết khó hòa tan, là lo lắng nhưng không thể quay đầu, là ở trên bục giảng đột nhiên ngẩn ngơ cùng lâm râm đau đớn, là điều anh chỉ có thể thầm nói ở đáy lòng, tại đây nảy sinh một gương mặt sáng ngời vô cùng khó quên:



"Tôi thích nhất học trò ở số 15, "



—— tên của cô ấy là Chu Hạm Đạm.



[3] Nhiễu lương: là phiên âm hán việt của từ 绕梁 Trong trường hợp này đại khái là ám chỉ bài hát để lại ấn tượng sâu sắc, khó quên.



----------------------



Lời tác giả:



Mặc dù nó có khả năng phải bị đánh lên nhãn hiệu BE,



Nhưng dừng ở đây, là kết cục tốt nhất trong lòng của tôi.



Không liên quan đến củi gạo dầu muối tương dấm trà, không dính chuyện nhà lông gà vỏ tỏi, không có bất kỳ thế tục nào làm vẩn đục hương vị hài hòa.



Cô là hoa hồng nhỏ, anh là ánh trăng sáng, bọn họ ở trong tim của nhau, vĩnh viễn là dáng vẻ tốt nhẩt.



Cám ơn các bạn đến đọc văn.



Lời editor:



Để cho các bạn đau lòng một chút, ngày mai sẽ đăng nốt chương cuối.



Xem như là khổ trước vui sau vậy.



=))