Cô Thành

Chương 4: Lệ quỷ




"Ngữ Lam, đã quá muộn."

A Quỷ thở ra một hơi thật dài, ta chỉ thấy một chút khí âm toát ra từ đôi môi đỏ mọng của nàng, lại không cảm thấy chút ẩm ướt nào của hơi thở phả lên cổ. Lúc này ta mới chú ý, A Quỷ ở gần ta như thế, nhưng ta lại không cảm nhận được hô hấp của nàng.

Thật sự rất giống tiên nhân không ăn khói lửa trần gian.

A Quỷ đẩy ta vẫn nằm trên người nàng ra, nhìn chằm chằm vào vầng trăng tròn lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rạng rỡ, hai hàm răng trắng sáng đều tăm tắp lẫn vào ánh trăng, khiến sắc đỏ trên môi càng thêm tươi đẹp. Giọng nói mơ hồ của nàng văng vẳng bên tai ta: "Đã quá muộn."

Như thể tích luỹ mấy trăm năm tiếc nuối trong cô tịch, người mà nàng chờ kia đã muộn màng mấy trăm năm.

Ta học theo tư thế A Quỷ, nằm ngửa bên cạnh nàng, áo quần xốc xếch, hơi thở không đều, rõ ràng là không làm gì cả, mà lại giống như ta và A Quỷ vừa có một đoạn tình ngắn ngủi mong manh.

Cũng không phải là không làm gì, ta nghiêng đầu nhìn A Quỷ, liếm liếm môi, hồi tưởng lại nụ hôn vừa trộm được từ A Quỷ, dường như mùi hương của nàng vẫn còn vương vấn trên đầu lưỡi.

Có được môi thơm của mỹ nhân vốn là chuyện may mắn, nhưng ta lại chẳng vui. Người A Quỷ hôn không phải là ta, nàng đang hôn một người khác thông qua ta, là người yêu của nàng, Ngữ Lam.

Ngữ Lam, hai chữ không có gì đặc biệt, nhưng mấy hôm nay vẫn luôn náo loạn trong đầu ta, khiến lòng ta chẳng yên. Nếu chỉ vậy thì cũng thôi, nhưng nó còn như âm hồn không tan, không chỉ ám ảnh ta, mà còn khiến A Quỷ tâm tâm niệm niệm nhớ mãi, nàng hôn ta, nhưng lại nhớ về nó.

Ta nghẹn ứ trong ngực, cười lạnh nói: "A Quỷ cô nương nhận lầm người, tiểu sinh là Bạch An Tầm, là người của Bạch thị Dương Châu, chưa từng nghe qua danh hiệu của vị công tử tên 'Ngữ Lam' này."

Ta biết "Ngữ Lam" là tên nữ tử, nhưng vì đang tức giận A Quỷ nên mới cố ý gọi người này một tiếng "Công tử", vậy mà đầu lưỡi vừa thốt ra lại lập tức hối hận, ta tốn công đọc bao nhiêu năm hủ thư, bao nhiêu lễ nghĩa liêm sỉ phu tử dạy đều đem đi cho chó, vì cảm xúc cá nhân mà trút giận lên người không liên can, thực không phải là hành vi của quân tử.

Nhưng nghĩ lại, ta vốn cũng không phải "Quân tử", nên cứ thế mà thản nhiên.

A Quỷ không tức giận mà ngược lại còn vui vẻ lên tiếng, "Đồ thư sinh giả nhà ngươi, học vấn không học được bao nhiêu, chỉ học được những lời chua ngoa." Nàng xoay người hướng về phía ta, tinh nghịch nháy mắt, "Ngữ Lam, chúng ta cứ phải nằm trên đất nói chuyện hay sao?"

Ta kéo nàng đứng dậy, phủi sạch đất cát trên người, nghiêm túc nhìn nàng nói: "Ta không phải là Ngữ Lam."

Ta là Bạch An Tầm, là Bạch An Tầm đường đường chính chính, không phải là bất kỳ ai khác.

A Quỷ nằm trên đất hồi lâu, nhưng trên người lại không có lấy một hạt cát, bộ váy cưới vẫn mới tinh tươm như cũ. Gió nổi lên, thổi tung tay áo rộng, chiếc váy cưới tinh xảo phức tạp, và cả A Quỷ cũng như sắp bị thổi bay.

Nàng khẳng định: "Là ngươi."

Nhưng ta biết ta không phải Ngữ Lam, chỉ là Bạch An Tầm.

Không phải sao? Ta dao động, từ thuở bé cho tới nhược quán, cơn ác mộng kia đã đeo bám ta suốt hai mươi năm, còn có khúc hát tồn tại những hai mươi năm kia nữa, rốt cuộc là mơ hay là hồi ức?

Ta rơi vào trạng thái hoài nghi bản thân cực độ, A Quỷ khinh thường nói: "Ta sớm biết ngươi sẽ không chịu tin."

"Kẻ cứng đầu như ngươi, vừa cổ hủ lại vừa quật cường, bất kể trải qua bao nhiêu kiếp thì đây đã là tật xấu khắc sâu vào linh hồn ngươi, tất nhiên là không thể thay đổi."

A Quỷ khẽ phất tay áo, một toà thành lại có thể vô cớ xuất hiện ở cách đó không xa.

Tường thành gạch bong từng mảng, cửa thành gỉ sét loang lổ, còn có cột cờ dựng thẳng nổi bật, không phải toà cô thành lần trước ta nhìn thấy thì là gì? Bây giờ ta đã biết tên của nó.

"Lê Đài Thành."

A Quỷ chế nhạo, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp hiện ra mấy phần hung bạo, "Kha Ngữ Lam, kẻ bạc tình như ngươi thế mà lại chỉ nhớ mỗi toà thành này."

Rốt cuộc ta chợt hiểu, lời những người du mục nói hôm đó không phải là giả dối.

"Quả nhiên nàng không phải là người."

Làn da trắng bệch, thân thể lạnh băng, không có hơi thở, không nhiễm bụi trần, A Quỷ chính là nữ quỷ trong Lê Đài Thành, lại còn là một lệ quỷ.

Lẽ ra ta nên sớm tỉnh ngộ, chỉ trách huân tâm làm mờ mắt, chờ đến khi nàng tự thể hiện bản lĩnh thì mới nhận ra.

Ta nhớ ra rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, nàng đã hiện nguyên hình trước mặt ta, máu thịt rữa nát treo trên bộ xương khô, hai mắt đen ngòm chỉ nhìn thấy hốc mắt, hàm răng trắng nhởn cót ca cót két vang dội... Nàng đúng là lệ quỷ, ta đã nhớ ra tất cả.

Khoác lên một tấm da đẹp đẽ, nhưng nguyên bản lại đáng sợ doạ người như vậy, đầu óc ta kêu gào phải bỏ chạy, thế mà hai chân lại run rẩy không thể cất bước, đành phải nhắm mắt nói: "Ngươi... Ngươi là nữ quỷ! Hôm nay ta rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết cứ tuỳ tiện!"

A Quỷ cười thảm, trong mắt lấp loé ánh nước, như thể một giây sau sẽ rơi lệ, "Kha Ngữ Lam, được lắm... Ngươi giỏi lắm... Đúng là kẻ lòng dạ độc ác!"

Nàng giận tới cực điểm, nghiến chặt răng phát ra âm thanh vang dội, hai má run lên không thể khống chế, đôi mắt đỏ bừng, "Thế nhân chỉ nói nam tử bạc tình, không biết rằng một khi nữ tử vô tình lại càng tàn nhẫn hơn gấp bội! Kha Ngữ Lam, ta phải móc tim của ngươi để xem thử! Xem xem quả tim bạc tình phụ nghĩa kia rốt cuộc có phải màu đỏ hay không!"

Vừa nói xong, năm ngón tay trên bàn tay kia đột nhiên mọc ra bốn tấc móng tay sắc nhọn hướng về phía tim ta, xuyên qua mấy lớp vải, đâm vào da thịt.

Ta bị nàng bóp cổ, giãy giụa không phát ra tiếng, trong ngực truyền đến cơn đau nhói, chất lỏng ấm áp theo làn da chảy xuống dưới, thấm ướt mấy tầng xiêm áo trong ngoài.

A Quỷ rút ra những ngón tay đâm vào ngực ta, trên móng tay thấm đẫm máu tươi, máu chảy xuống cổ tay nàng, rồi biến mất trong lớp áo cưới dọc theo cổ tay. Thật không biết là xiêm áo nhuộm đỏ màu máu, hay là máu nhiễm sắc đỏ của xiêm áo.

Nàng trợn to mắt như muốn nứt ra, ngay cả tròng mắt cũng vằn lên tơ máu, cười khùng khục, tiếng cười quỷ mị, đưa ngón tay dính máu lên, vươn đầu lưỡi ra liếm, khiến khoé miệng dính lại chút máu, mười phần lệ quỷ như vậy, nhưng ta nhìn thấy lại đau lòng chẳng rõ lý do.

Nếu có thể lựa chọn, có ai không muốn yên ổn đi đầu thai, cần gì phải dựa vào một ngụm oán khí hoá thành lệ quỷ câu hồn đoạt mạng, cả đời không thể siêu thoát? Ta nhớ đến lời của lão du mục kia: Đêm tân hôn, treo cổ trong tân phòng.

Chiếc váy cưới được A Quỷ trân trọng kia, lại không thể mặc lên vì người yêu của mình.

"Kha Ngữ Lam, hoá ra máu trong tim kẻ bạc tình như ngươi cũng nóng như vậy." Đầu lưỡi A Quỷ liếm khô vết máu trên khoé miệng, vẫn là khuôn mặt cười hung tợn kia, nhưng ta đã không còn sợ hãi nữa.

Dù nàng là lệ quỷ, thì vẫn chỉ là A Quỷ, một cô gái xinh đẹp mềm mại động lòng người, chỉ là...

Một tay nàng vẫn đang bóp cổ ta, ta bắt được cổ tay của nàng, cố sức nặn ra mấy chữ:

"Ta là... Bạch... An Tầm... Không phải là... Kha Ngữ Lam!"

Ta là Bạch An Tầm, dù ta có hồi ức của Kha Ngữ Lam, cũng không phải là nàng.