Cô Thành Thiếu Niên

Chương 12: Chương 12:




Chương 12: Chàng trai mới lớn nổi loạn và thiên nga trắng

Edit: Tử Điệp

Beta: Lệ Thu & Xiaoxin

Ôn Uẩn Chi về nhà tắm rất lâu, da thịt bị cô xoa đỏ lên.

Trong hai ngày nghỉ phép sau đó, cô không vui vẻ lắm, ông bà nội hỏi Ôn Thiếu Đường em cậu bị làm sao vậy, Ôn Thiếu Đường chỉ đành bảo cô được bà dì ghé thăm nên ảnh hưởng tâm trạng.



Ôn Thiếu Đường càng ngày càng cảm thấy khó chịu, nhất quyết muốn báo thù tên tóc vàng và tên vạm vỡ kia. Sáng sớm chủ nhật liền đi ra ngoài.

----

Đến thứ hai, Ôn Uẩn Chi nỗ lực không nghĩ đến cảnh tượng đêm đó nữa, điều chỉnh tâm trạng xong thì cố gắng đi học như bình thường.

Cuộc sống phổ thông của cô chỉ gồm phòng học và phòng tập, hai nơi tạo thành một đường thẳng. Cô không xuống căn tin mà Ôn Thiếu Đường mang đồ ăn cho cô.

Thời gian thoảng trôi, thoắt cái đã đến thời điểm thi giữa học kỳ.

THPT số 1 Thanh Thành tổ chức thi tập trung, trường sẽ sắp xếp phòng thi cho từng khối lớp theo mã số học sinh.

Ôn Uẩn Chi vì là học sinh mới nên mã số học sinh ở phía cuối. Phòng thi cô đang ngồi là phòng cuối cùng của trường, học sinh đều là những người có điểm môn Lý kém nhất.

Khi cô đến phòng thi, cả lớp đang ồn ào.

Tạ Phi, Liễu Văn Văn, Vương Giai và một nam sinh cùng lớp cũng cùng phòng thi với cô.

Tạ Phi hỏi cô ngồi ở đâu.

Cô chỉ xuống hàng cuối cùng của tổ thứ tư. Tạ Phi liền nói: “Tớ ngồi cạnh cậu.” Cậu ta cười: “Chốc nữa cho tớ chép đáp án đi, tớ sẽ hậu tạ cậu một bữa ăn.”

Ôn Uẩn Chi kéo ghế ngồi, dùng khăn giấy lau qua: “Cậu học đến lớp mười hai rồi còn gian lận à.”

Cô dùng lời lẽ chính nghĩa khiến Tạ Phi dở khóc dở cười.

Cậu ta lượn lờ quanh cô: “Cho tớ nhìn một chút đi mà, thi giữa kỳ lần này cần phụ huynh ký xác nhận. Đến lúc đó, điểm tớ quá thấp thì về nhà bố mẹ sẽ giết tớ mất.”

Ôn Uẩn Chi ngồi xuống, lại cầm giấy lau mặt bàn: “Tạ Phi, cậu có muốn thi đại học không?”



Tạ Phi tạm ngừng chốc lát, thành thật nói: “Không muốn.”

Ôn Uẩn Chi giương mắt nhìn cậu ta: “Vậy cậu có tính toán gì cho tương lai chưa?”

Đôi mắt của cô thật đẹp, trong lòng Tạ Phi khẽ động, chậm rãi nói: “Chưa từng nghĩ đến, tớ không có sở thích gì, lại càng không biết tương lai muốn làm cái gì.”

“Nhưng bây giờ cậu vẫn có thể ngồi trong phòng học mà học.” Ôn Uẩn Chi thong thả trả lời: “Nếu như vậy, cậu càng phải nghiêm túc, không thể quá buông thả. Dẫu sao thì đây là chuyện duy nhất bây giờ cậu có thể làm được.”



Ý thức được bản thân đang giảng đạo lý, cô hơi lúng túng cười: “Xin lỗi, tớ nói nhiều quá.”

Tạ Phi bình thường đối với cô khá tốt, cô xem cậu như bạn bè nên mới nói lời thật lòng.

Tạ Phi không quá bận tâm, khoát tay nói: “Cậu nói cũng đúng.”

Thật ra, Tạ Phi rất hâm mộ kiểu người như Ôn Uẩn Chi, biết sở trường của bản thân là gì, thích cái gì và muốn làm gì.

Chứ không phải cái gì cũng mờ mịt như cậu.

Trầm ngâm hồi lâu, cậu quyết định nói cho cô biết: “Ba mẹ tớ định cho tớ đi du học, có lẽ học kỳ sau sẽ chuyển trường.”

Nhà cậu ta là một trong số ít những gia đình khá giả ở huyện Thanh Thành, trong nhà còn có một người anh cả đang đi công tác ở nước ngoài, trưởng bối định để cho cậu ta đi du học lấy tiếng.

Uẩn Chi nhìn cậu chốc lát, thật ra tương lai của người này cũng không đáng lo lắm: “Đến lúc đó tự cậu nhìn được bao nhiêu thì nhìn.”



Cô nói bóng nói gió, ý là đồng ý cho cậu chép đáp án. Tạ Phi nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích: “Lát nữa tớ mời cậu một bữa.”

“Không cần khách sáo.”

Tạ Phi vẫn dai dẳng: “Cậu chuyển đến lâu như vậy mà chúng ta còn chưa ăn cùng bữa nào.”

Ôn Uẩn Chi không còn cách nào khác đành phải nói: “Thi xong rồi tính.”

Như nhớ đến cái gì, cô cười nói thêm: “Tạ Phi này, cậu có năng lực giao tiếp rất tốt, tương lai nhất định sẽ có không ít mối quan hệ.”

Tạ Phi lúc này mới nhận ra, mặc dù cô rất ít chung đụng cùng người khác nhưng trong thời gian ngắn có thể quan sát thấu đáo một người.

Cậu hiểu ý, cười đáp: “Tớ và A Viêm là ví dụ điển hình của việc dùng mạng lưới quan hệ làm tài nguyên.”

Ôn Uẩn Chi cười mà không nói. Nghe nói Cố Viêm Sinh là thiên tài của ban tự nhiên, như vậy nếu không ngoài dự đoán, tương lai cậu ta nhất định có thể làm chuyện lớn.

Buổi chiều của môn thi cuối cùng, trời đổ mưa to.

Ôn Uẩn Chi nộp bài sớm nửa tiếng so với thời gian quy định, cô làm bài với tốc độ cực nhanh, nếu không phải có quy định của trường cô còn nộp sớm hơn.

Cô chân trước mới ra khỏi phòng thi, Tạ Phi chân sau cũng đem bài lên nộp theo. Cậu hoàn toàn không biết làm, không muốn phải ngồi dày vò tại phòng thi.


Nhanh chân bắt kịp Ôn Uẩn Chi, cậu rủ cô cùng đến phòng ăn.

“Cậu có mang ô không?” Ôn Uẩn Chi nghiêng đầu hỏi cậu.

“Không mang, nhưng tớ có thể nhờ người đem đến.” Tạ Phi lấy di động ra gửi tin nhắn.

“Nhưng bây giờ lớp 12 cũng đang thi mà.” Mưa ập đến bất chợt, mọi người đều ở trong phòng thi, rất ít người mang theo dù.

“Có một đàn em tớ quen đã thi xong, đang nằm trong ký túc xá.”

Ôn Uẩn Chi cứng họng. Vòng tròn bạn bè của Tạ Phi vươn đến cả lớp dưới, cô cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.



Đà en của Tạ Phi cực kỳ mau lẹ, đi dép lê, ống quần cuộn đến đầu gối, cầm một chiếc ô to đi trong mưa.

Cậu ta kêu một tiếng Tạ Phi, sau đó cố tỏ vẻ đẹp trai nhìn Ôn Uẩn Chi: “Xin chào, người đẹp.”

Cậu ta đã từng nhìn thấy ảnh của Ôn Uẩn Chi trên Tieba của trường, mặc dù sau đó cả bài đăng và tấm ảnh của cô đều bị hack mất nhưng cậu đã nhanh chóng lưu lại.

“Chết tiệt.” Tạ Phi oán trách: “Cô ấy là người mày có thể cua sao? Hửm? Nhanh đem dù đến đây.”

Cậu đàn em cười hì hì. Theo lời dặn của Tạ Phi, cậu cầm hai cây dù đến.

“Cái còn lại đưa cho A Viêm.” Tạ Phi cầm lấy dù.

“Lâu rồi không gặp anh Viêm.” Đàn anh cười nói: “Em vừa hay có mấy đề toán muốn hỏi anh ấy.”

Ôn Uẩn Chi thuận miệng hỏi: “Sao không hỏi giáo viên của em?”

“Thầy giáo của bọn em sau khi xem qua câu hỏi bảo là vượt quá phạm vi đề cương, sau đấy không trả lời tiếp.” Đàn em bĩu môi: “Em cảm thấy sự thật là thấy ấy không biết giải mới đúng.”

Ôn Uẩn Chi bật cười. Tạ Phi hỏi cậu đàn em ấy giáo viên Toán bây giờ của bọn họ là ai.

Đàn em chưa kịp trả lời thì thấy Cố Viêm Sinh từ trên lầu đi xuống, Lưu Dương đi cùng với cậu.

Vài người quen gặp nhau, Tạ Phi sắp xếp: “Tôi dùng chung với Dương tử, A Viêm và Uẩn Chi, Hiên Hiên mày tự dùng của mình.” Hiên Hiên là đàn em, tên đầy đủ là Văn Hiên.

Ôn Uẩn Chi mở miệng, muốn hỏi cô có thể một mình xài một cái dù được hay không, để đàn em và Cố Viêm Sinh dùng chung. Lúc này, có một nam sinh gọi Tạ Phi, hỏi: “Có dù không? Người anh em.”

Trừ Tạ Phi, mọi người đều không quen nam sinh này.

Tạ Phi trả lời nam sinh kia: “Nếu mày cũng đến căn tin thì xài chung dù với bạn tao này.” Cậu ta hất cằm về hướng Văn Hiên.

Cậu ta bảo không thành vấn đề.


Ôn Uẩn Chi đành nuốt lời muốn nói xuống. Tạ Phi, Văn Hiên nhanh chóng mở dù ra, mỗi người mang theo một người nữa rời khỏi tòa nhà dạy học.

Cố Viêm Sinh liếc mắt nhìn Ôn Uẩn Chi đứng đằng xa. Bộ dáng này là đang chê cậu phiền phức hửm, cậu có làm cho người ta chán ghét sao?

“Cậu tự cầm đi.” Cậu ném dù cho Ôn Uẩn Chi, không đợi cô kịp phản ứng đã đi vào trong mưa, thong thả bước đi, lặng lẽ mà kiêu ngạo.

Ôn Uẩn Chi ôm dù dở khóc dở cười, đúng là một chàng trai mới lớn nổi loạn.

Cô mở ô ra, lao vào trong mưa mà chạy theo cậu.

“Cố Viêm Sinh!” Chân cậu dài thật, cô đuổi không kịp cậu, “Chờ tớ với.”

Nghe tiếng cô, Cố Viêm Sinh dù không quay đầu lại nhưng cũng vô thức thả chậm bước chân.



Ôn Uẩn Chi đuổi kịp, giơ dù qua đầu cậu.

Nhưng cậu thật sự quá cao, cô vất vả lắm mới giơ được cây dù.

Cố Viêm Sinh cầm lấy cây dù trong tay cô, lông mày tinh tế mà lạnh nhạt khẽ nhếch: “Bí đao.”

Ôn Uẩn Chi kinh ngạc trợn to hai mắt: “Cậu dám gọi tớ là bí đao??? Tớ cao 1m68 đấy! Rõ ràng là cậu quá cao mới đúng.”

Cố Viêm Sinh giơ tay lên so sánh chiều cao của hai người. Cô đứng đến bả vai cậu, hai người hơn kém nhau khoảng 20cm.

Động tác này vô cùng ngây thơ nhưng tràn đầy khiêu khích. Ôn Uẩn Chi cau mày nói: “Cậu không thấy phiền sao.”

Cố Viêm Sinh khẽ nhếch môi, trong mắt lướt qua ý tứ đùa giỡn.

Ôn Uẩn Chi tự nhận bản thân rộng lượng, không thèm so đo với cậu ta. Huống chi đây còn là ân nhân của mình.

Cô lấy khăn tay trong túi xách ra đưa cho cậu. “Lau nước mưa trên mặt đi này.” Cậu vừa mắc mưa nên trên mặt còn dính vài giọt nước.

Khăn tay màu lam nhạt, góc trái phía dưới có thêu một đóa hoa cúc nhỏ màu trắng.

Cậu đưa tay nhận lấy, ngửi được mùi hương tươi mát tao nhã.

Cô là người tinh tế nhất mà cậu từng gặp.

Cậu lấy khăn tay lau nước mưa trên mặt, sau đó xoa thành một cục, rồi tựa như vô tình, khăn tay từ đầu ngón tay cậu rơi xuống mặt đất, cậu lại vô tình giẫm lên.

Ôn Uẩn sững sờ: “Cậu làm gì thế.”


Cậu ta ra vẻ vô tội nhún vai, mang theo mấy phần xấu xa cùng phong lưu: “Xin lỗi, không cố ý.”

Ôn Uẩn Chi nghẹn lời, chỉ là cậu không cẩn thận, cô cũng không thể trách cậu ấy: “Không sao, nhặt lên rồi vứt đi.”

Khăn tay sạch sẽ xinh đẹp biến thành bẩn thỉu, cô không muốn nhận lại nữa.

Cố Viêm Sinh đưa dù cho cô cầm, cúi người nhặt khăn tay lên, nhưng xung quanh đều không có thùng rác nên cậu đành cầm trên tay.

Lúc bọn họ đến phòng ăn, mọi người đang tụm năm tụm ba, đều là những học sinh nộp bài sớm hơn thời gian quy định.

Cố Viêm Sinh kêu Ôn Uẩn Chi lên lầu ba trước, cậu đi rửa tay, phòng vệ sinh ở lầu một, đám Tạ Phi thì ở lầu ba.

Ôn Uẩn Chi vừa đến tầng ba, Tạ Phi ở cách đó bảy tám mét đã lớn giọng kêu cô: “Uẩn Chi! Bên này.” Vừa nói vừa chỉ chỗ trống bên cạnh.

Cậu ta cất giọng oang oang khiến mọi người đều chú ý. Ôn Uẩn Chi bật cười. Tính cách Tạ Phi thẳng thắn, không câu nệ tiểu tiết. Cô cầm theo cây dù đi đến chỗ cậu ta.

Hôm nay Tạ Phi mời khách, mười loại thức ăn trên bàn đều là do cậu ta thanh toán, so sánh với lầu một và lầu hai, đồ ăn ở lầu ba của căn tin ngon mà đắt tiền hơn, do vậy có khá ít học sinh đến tầng này.

Tính luôn đàn em, cả nam sinh gia nhập sau kia thì bọn họ có tổng cộng là sáu người, chiếm một cái bàn tròn.

Ngồi bên trái Ôn Uẩn Chi là Tạ Phi, bên phải trống không, lúc Cố Viêm Sinh đến tự nhiên sẽ ngồi vào chỗ còn trống.

Mấy nam sinh ngồi với nhau nói rất nhiều, lúc nói chuyện về bóng đá, sau lại sang bóng rổ, cuối cùng lại phàn nàn về bài thi giữa kỳ đợt này.


Ôn Uẩn Chi để ý thấy Cố Viêm Sinh cực kỳ kiệm lời, chỉ khi bị hỏi mới mở miệng.

Văn Hiên là học sinh giỏi trong lớp, nói với Cố Viêm Sinh về đề cương toán nâng cao kia. Cậu vừa ăn vừa suy nghĩ, nói sơ lược ý tưởng giải đề.

Ôn Uẩn Chi tự nhận mình thông minh hơn người nhưng lại không thể nghe hiểu hết ý của cậu.



Nhưng cô loáng thoáng hiểu được ba phần.

Văn Hiên nghe xong, suy tư hồi lâu: “Anh Viêm, em nghe không hiểu.”

“Không hiểu cũng không sao.” Cố Viêm Sinh nói. Đề kia cần dùng đến kiến thức toán cao cấp của đại học.

“Vâng.” Văn Hiên ngoan ngoãn trả lời.

Ôn Uẩn Chi liếc mắt nhìn cậu. Trong lòng nói thầm: Cậu ta không phải chỉ có mỗi bản lĩnh trùm trường, còn có năng lực của học sinh giỏi.

“Nhìn tôi làm gì?” Cố Viêm Sinh vô tình bắt gặp ánh mắt của cô.

Đôi mắt cậu sâu hơn người bình thường, đôi đồng tử sáng màu tựa như thỏi nam châm thu hút ánh nhìn của mọi người.

Ôn Uẩn Chi ngẩn người mất hai giây, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt, làm ra vẻ bình tĩnh gắp thức ăn tiếp tục ăn.

Cô mới bị Cố Viêm Sinh phóng điện.

Tạ Phi cười như không cười nhìn hai người, lần đầu tiên A Viêm đùa giỡn nữ sinh.

Cơm nước xong, đoàn người rời khỏi căn tin. Mưa đã nhỏ lại, rất nhiều học sinh đi ở trong mưa mà không cầm theo dù.

Cố Viêm Sinh cũng đội mưa mà đi, đi về phía ngoài trường học.

Ôn Uẩn Chi thấy kỳ quái, hỏi: “Cậu ấy muốn đi đâu?”

“Chắc là đi mua thuốc lá.” Tạ Phi nói.

Cố Viêm Sinh hành sự không giống những bạn đồng trang lứa khác, thích rủ bạn đi cùng. Cậu thích lủi thủi một mình.

Ôn Uẩn Chi nhíu mày. Những lúc cậu ta đứng bên cạnh cô, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt rất rõ ràng trên người cậu.

Cố Viêm Sinh đi đến sạp báo nhỏ gần trường mua một gói Vân Long nhỏ, ông chủ là một người đàn ông trung niên, nhớ mặt cậu: “Ăn cơm chưa?”

Cậu dựa vào khung cửa sau lưng, xé bao bì trong suốt của gói thuốc lá ra: “Cháu ăn rồi.”

“Hôm nay tâm trạng chú mày không tệ.” Ông chú trung niên lật tờ báo.

“Có lẽ.” Cậu lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, nghiêng đầu dùng bật lửa đốt.

Làn khói mỏng từ mũi phun ra, làn khói bị cậu lặng lẽ hút đi 2/3.

Cậu móc trong túi quần ra một chiếc khăn tay ướt nhẹp.

Khăn tay này vừa mới được cậu giặt sạch ở lầu một phòng ăn, bây giờ còn đang ướt.

Ông chú trung niên nhìn thấy, đặt tờ báo xuống, cười nói: “Ô! Chú mày mang theo đồ của con gái trên người.”

“Một chú thiên nga trắng.” Cậu dập tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác bên cạnh, dùng tay gấp chiếc khăn hơi nhăn lại, cho lại vào túi quần.

Ông chú trung niên ý vị thâm trường cười một cái.

Cố Viêm Sinh không thèm để ý nụ cười của ông chú, cất bước đi vào cơn mưa phùn.

Sau này có người hỏi Cố Viêm Sinh yêu là gì, cậu nói, tình yêu là một chú thiên nga trắng thuần khiết trong sáng, nơi cô ấy dừng chân là hồ nước xanh thẳm.

Nhưng khi cô ấy đi rồi, nước hồ khô cạn, tiêu điều thê lương.