Chương 49: [Diệu Ly Ngọc Nhãn]
Quá trình tìm kiếm những món "kho báu" tương đối an nhàn, không mất quá nhiều thời gian liền có thể kiếm thêm được hai vật phẩm mới. Đó là một cái khuyên tai cùng với một cái dây buộc tóc, chúng đều có một đặc điểm chung đều có tông màu chính là màu đỏ.
[Cốt Nguyệt (Trang bị / Vật phẩm đặc biệt)]
[Đánh giá: Không tệ/Bình thường]
[Loại hình trang bị: Khuyên tai]
[Yêu cầu trang bị: Chức nghiệp thiên phú pháp sư]
[Chỉ số tăng thêm: Pháp Lực + 5]
[Chú thích: Chiếc khuyên tai mà Diệu Ly thích nhất, bất cứ khi nào đều mang trên người. Đây còn là món thứ ba trong sáu món được Quách Huyên chôn xuống.]
[Dây buộc màu đỏ (Vật phẩm bình thường)]
[Đánh giá: Kém/Không tệ]
[Chú thích: Chiếc dây buộc tóc mà Diệu Ly thường xuyên sử dụng, thành thật mà nói thì nó rất hợp với nàng, nàng từng dùng nó buộc thành nhiều loại kiểu tóc khác nhau. Đây còn là món thứ tư trong sáu món được cất giấu.]
Sơ lược những vật phẩm ở hiện tại lần lượt là [Bức Tranh Vẽ Nên Những Bình Yên] [Bình Yên] [Chiếc lược gỗ] [Cốt Nguyệt] và [Dây buộc màu đỏ]. Tất cả bọn chúng đều là những món liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến Diệu Ly.
Ngạn Huyền rốt cuộc vẫn không hiểu được làm thế nào mà Quách Huyên lại có thể cầm những món đấy đem chôn xuống đất, bởi vì rõ ràng hầu hết đều là vật phẩm tùy thân của Diệu Ly, Quách Huyên vô cùng yêu thương nàng nên không thể nào làm ra chuyện như thế được.
Ẩn tình được giấu nhiều vô số kể nhưng không điều nào được giải đáp cả, câu chuyện năm xưa nhìn chung rất khó để phán đoán, tổng thể trông bình thường mà khi nhìn vào những chi tiết thì lại vô cùng phức tạp.
Ngạn Huyền cần phải tăng tốc nhanh hơn nữa để tìm kiếm món đồ cuối cùng, thời gian chừa lại cho hắn đã không còn nhiều.
Thời hạn đếm ngược chỉ còn lại 12 tiếng ngắn ngủi mà thôi.
Ngan Huyền cắn răng, dứt bỏ hết những hành vi đánh quái kiếm kinh nghiệm mà tập trung vào việc đi đường hơn. Mọi thứ đã đến nước này rồi thì không thể nào tuột xích giữa đường được.
Lòng hắn hiện giờ vô cùng hồi hộp, hận không thể mỗi giây đều bấm ra đa một lần. Nhưng đồ vật nào cũng có trì hoãn giữa mỗi lần sử dụng chứ không thể dùng liên tục được, vì vậy Ngạn Huyền cứ lo lắng rằng chính mình sẽ bỏ qua điểm đỏ trên màn hình.
Một khi đồng hồ đếm ngược về số không tròn trĩnh thì tất cả sẽ biến thành dĩ vãng, Ngạn Huyền sẽ không còn tồn tại nữa.
Ngay những khoảnh khắc như thế này kỵ nhất chính là mất bình tĩnh, loạn dây cương một lúc liền có thể biến mọi thứ từ khéo thành vụng.
Ngạn Huyền có sợ hay không chứ?
Sinh tử đại sự, ai mà chẳng lo cho được?
Đây có lẽ chính là điều nực cười nhất ở tâm lý không chỉ riêng con người mà còn là của nhiều loài động vật khác, họ luôn sợ hãi c·ái c·hết hay điều gì đó đại loại vậy, bởi vì họ luôn nghĩ rằng đó hạn cuối trong sinh mệnh của họ, sợ đau, sợ bệnh tật, sợ tiếc nuối. Nhưng một khi đã quy về hỗn độn thì những điều đấy còn ý nghĩa nào nữa không?
Có người sợ rằng mất đi vị thế xã hội hiện nay của mình, người thì sợ không còn gặp lại người thân, phần khác thì lại sợ chính mình không được trải nghiệm thêm những thú vui trần thế.
Những niềm vui ngắn ngủi kia có đáng để con người sợ mất đến thế không cơ chứ?
Ngày hôm nay được con điểm mười, vui vẻ hân hoan khoe làng xóm, nhưng được vài ngày thì nó lại tan biến vào hư vô, có thể sẽ còn những đau thương, thất vọng nối đuôi sau những lúc làm bài điểm kém trong tương lai.
Ngày kia lên được chức cao vọng trọng, vô số người trầm trồ khen tài khen giỏi, nhưng được mấy tháng vài năm thì mọi người đều xem đó là điều hiển nhiên, cuối cùng sự thỏa mãn đó lại theo cơn gió mà cuốn đi mất không còn lại một mống nào.
Cũng có thể nhiều người sợ đau đớn về thể xác và tâm hồn, vào một ngày bản thân đột nhiên bị gãy tay gãy chân, được đưa vào trong bệnh viện rồi chật vật với căn phòng bốn bức tường trắng, nó mang lại một sự ám ảnh vô cùng sâu sắc đối với người trải qua. Dù đến khi lành lặn rồi thì vẫn sẽ sợ phải trải nghiệm cảm giác ấy một lần nữa, cảm giác đau đớn khi ấy khiến họ sợ hãi, dù rằng nó vẫn sẽ có ngày tan biến đi mất.
Thứ mất rồi sẽ có ngày lành lại, thứ có rồi đều sẽ có ngày mất đi, thế sự vô thường, chẳng phải kiếp này thì là kiếp sau. Quá trình có thể khác nhau nhưng kết quả luôn chỉ hướng về thứ ngược lại với nó, nó là một vòng tuần hoàn không thể bị phá vỡ hay bẻ gãy. Còn con người thì bị cuốn đi bởi vòng xoáy tàn bạo ấy chẳng bao giờ có ngày thoát ra, kỳ lạ thật nhỉ?
Ngạn Huyền dành hẳn một khoảng thời gian để ngẫm thật sâu về những vấn đề này, tâm trí bắt đầu hòa tan dần đi sợ hãi.
Mọi thứ tồn tại trong giờ phút này, không ở tương lai hay quá khứ.
Tít tít
Một âm thanh vang lên khiến Ngạn Huyền giật mình tỉnh ngộ, nhìn lại liền thấy trên ra đa hiện lên một chấm đỏ trên màn hình, khoảng cách nằm ngay rìa 20 mét.
"Nó ở bên kia!" Ngạn Huyền ngay tức khắc chạy đến vị trí món đồ cuối cùng, chỉ cần có được nó liền có thể đi đến bước cuối cùng là giải khai được bí ẩn điện ngục này.
Hắn nhanh chóng ngưng tụ ra một cây xẻng trong tay, cẩn thận xúc từng lớp đất ra ngoài.
Khi không còn thứ gì che đậy lại nữa liền thấy được phía bên dưới có một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. Ngạn Huyền vội vàng mở thông tin chi tiết chiếc hộp lên.
[Chiếc hộp gỗ (Vật phẩm bình thường)]
...
[Chú thích: Một chiếc hộp gỗ bình thường không có gì đặc biệt, có lẽ thứ ngươi cần tìm nằm ở bên trong.]
Ngạn Huyền chẳng buồn quan tâm tới cái chú thích mà ngay lập tức mở chiếc hộp ra.
Hình ảnh hai viên ngọc vô cùng đẹp đẽ hiện lên trong mắt hắn, chúng có màu xanh ngọc bích giống với [Ma Linh] cũng không biết chúng có ý nghĩa gì. Hắn nhìn qua thì thấy có chút quen quen, dường như hắn đã từng thấy chúng ở đâu rồi.
"Hai viên ngọc sao?" Ngạn Huyền nhíu mày lại, hai viên ngọc này tính là món cuối cùng ư? Hắn mở hệ thống lên, một điều bất ngờ rằng hai viên ngọc này được gộp lại tính làm một vật phẩm.
[Diệu Ly Ngọc Nhãn (Vật phẩm bí ẩn)]
[Đánh giá: Không xác định]
[Chú thích: Nhắc nhở ngươi một chút, tốt nhất không nên dùng bàn tay trần trụi bẩn thỉu của ngươi chạm vào thứ này, nếu không thì khả năng cao ngươi sẽ c·hết ngay lập tức. Thứ này thực ra chính là đôi mắt của Diệu Ly, đương nhiên không phải cách nói tượng trưng mà thực sự là đôi mắt được moi ra từ hai hốc mắt của nàng, nó ẩn chứa một loại năng lượng không thể tiếp xúc bằng cách thông thường. Ngoài ra, nó chính là món cuối cùng được Quách Huyên chôn xuống dưới đất. Còn nữa, xem chừng xung quanh một chút đi.]
Ngạn Huyền đọc xong chú thích liền trợn cả mắt lên, ngay lập tức đóng nắp hộp lại.
Hắn không ngờ rằng mọi thứ lại trở nên tàn bạo đến như vậy, Quách Huyên trực tiếp rút đôi mắt của Diệu Ly ra luôn sao?
Bảo sao Ngạn Huyền thấy nó có chút quen thuộc nhưng không nhớ ra được, đây rõ ràng chính là đôi mắt gây ấn tương cực sâu sắc cho người nhìn qua của Diệu Ly kia mà.
Nếu như đây mà là con mắt thì chẳng phải suốt quá trình quan sát luôn có một ánh nhìn khác chơi trò mắt đối mắt với mình sao?
Ngạn Huyền nghĩ qua liền ớn lạnh cả sống lưng.
Còn nữa, câu cuối cùng của chú thích thì có ý nghĩa gì? Xem chừng xung quanh?
Hắn cảnh giác liếc nhìn qua một cái cây ở bên cạnh.
Phản ứng đầu tiên của Ngạn Huyền không phải là chạy trốn mà là đứng tại chỗ nhìn.
Bởi vì lúc này hắn đích thực đang chơi trò đối mắt với đôi đồng tử đỏ ngòm của cái cây.