Chương 45: Một ngôi mộ
Ngạn Huyền chợt nhận ra tầm nhìn của mình đối với thế giới này còn quá hạn hẹp, khoa học kỹ thuật trong vô thức đã phát triển đến mức độ này rồi. Phải nói đúng hơn là khái niệm về hai từ "thiên phú" với hắn còn quá thấp kém, nhất thời khinh thường những loại năng lực ứng dụng trong lĩnh vực nghiên cứu.
"Phù... có lẽ chính mình cũng nên tìm hiểu về chúng một chút." Tìm hiểu là việc của tìm hiểu, còn việc được sử dụng đến hay không thì lại là một câu chuyện khác. Những món đồ này không phải là trăm triệu thì là bạc tỷ, Ngạn Huyền bán hết căn nhà chưa chắc mua nổi một thứ về.
"Giúp tôi đưa vào." Đường An lên tiếng đánh thức Ngạn Huyền khỏi dòng suy nghĩ miên man, dù là sức nàng đủ để đỡ Yến Nguyệt vào trong "buồng ngủ đông" nhưng lại không thể đưa vào một cách ngăn nắp được, nếu như nằm không đúng tư thế thì máy sẽ không hoạt động.
"A... được."
Ngan Huyền nhanh chóng đi đến giúp đỡ Đường An đưa Yến Nguyệt vào trong buồng, hắn giữ phần đầu còn nàng giữ phần chân.
Mọi thứ diễn ra chưa đầy hai phút liền xong xuôi.
Khi mà Yến Nguyệt nằm yên giấc trong buồng ngủ đông thì đột nhiên cỗ máy tự động đóng cửa lại sau đó thu nhỏ thành một viên thuốc hình con nhộng, Đường An rất tự nhiên cất giữ nó trong "túi thần kỳ" của mình. Điều này khiến Ngạn Huyền tương đối ngạc nhiên nhưng mà chưa bằng một chuyện khác.
Trong lúc đưa nàng vào trong thì Ngạn Huyền phát hiện ra trên trán nàng có một vết bớt hoạ tiết tương đối kỳ lạ, nó trông như là một vòng tròn ma pháp nhưng có một con mắt nằm giữa. Vết bớt này có màu vàng, bởi vì trùng với màu tóc của nàng nên nó rất khó để có thể phát hiện ra.
"Nó là thứ gì mới được nhỉ?" Ngạn Huyền không rõ ràng lắm nó có ý nghĩa gì, khả năng cao đó là ký hiệu của một tồn tại nào hoặc thứ gì đó tương tự như vậy. Nó gơi cho hắn về lại cảnh chiến đấu giữa Yến Nguyệt với Hổ Răng Kiếm, có vẻ như lúc ấy nàng đã bị chiếm lấy thân xác bởi "người" đứng sau dấu ấn này.
"Nếu như vậy thì tại sao nó lại được gọi là [Tế Thần Thuật] mà không phải là [Hàng Thần Thuật]? Một khi thức tỉnh rồi thì nó có xứng đáng với thiên phú cấp Thần hay không?" Sau khi rút ra rất nhiều vấn đề mấu chốt thì đột nhiên hắn cảm thấy năng lực này không đơn giản như bề ngoài.
Ý nghĩa của thiên phú cấp Thần chính là mang theo tiềm năng xưng thần, tức là một hình thức sinh mệnh của mức tiến hóa bậc cao. Nếu như mục đích của năng lực chỉ đơn giản là gọi một "Thần" hạ thế trên người mình rồi sau đó c·hết vì kiệt sức, vậy thì nó có còn được gọi là thiên phú cấp Thần hay không? Nó hẳn phải là thiên về tiềm năng phát triển chứ không phải là lấy sức mạnh nhất thời.
Ngạn Huyền không dám khẳng định những phỏng đoán của mình về vấn đề cao cấp này, thế là quyết định mở bảng kỹ năng chi tiết của [Tế Thần Thuật] lên.
[Kỹ năng: Tế Thần Thuật lv. MAX] (Kỹ năng thiên phú)
[Cấp bậc: Thần]
[Triệu hồi một "người" trong hư không hàng thế trên cơ thể mình, ngay sau đó lập tức bòn rút sức mạnh của "người" chuyển hóa thành sức mạnh của mình. Sau khi sử dụng kỹ năng ngay lập tức nhận được thêm 4 kỹ năng mới: Tế Thần Thuật (Phục) Tế Thần Thuật (Kỹ) Tế Thần Thuật (Sát) Tế Thần Thuật (Khống). Tất cả điểm chỉ số chính là trụ cột của cơ thể để gánh lấy năng lương khổng lồ đến từ việc hấp thu "người" nếu như không đạt chuẩn yêu cầu thì sau khi sử dụng kỹ năng sẽ tự động về trạng thái ban đầu và dễ dàng mất khống chế.]
Ngạn Huyền lặng lẽ tắt cái bảng đi.
"Giờ mình hiểu vì sao nó gọi là [Tế Thần Thuật] rồi."
Thiên phú [Sa Đọa Thánh Mục] này dường như có chút phản nghịch, trực tiếp tế cả "thần" lấy làm sức mạnh của mình chứ không phải sa đọa thờ phụng một tà thần nào đó, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn rồi. Đồng thời Ngạn Huyền càng hiểu rõ hơn vì sao Yến Nguyêt lại rơi vào tình trạng này.
Những chuyện này hắn không có đủ tri thức để phán đoán một cách toàn vẹn được, chỉ đành rời bỏ nó đi, đợi có dịp hắn sẽ đào sâu vào lại.
Hiện giờ Ngạn Huyền phải đi tiếp hướng về trung tâm khu rừng, như vậy mới có thể tìm được mảnh vỡ ký ức tiếp theo, mới tìm được hy vọng để về nhà rồi sau đó trả nợ cho Đường An nữa.
Trong góc nhìn của Ngạn Huyền thì khu rừng đã không còn quá đáng sợ, một tay cầm [Ma Linh] tay nọ giữ [Bình Yên] như thế có khác nào cầm trong tay thánh giá trừ tà ma dị vật đâu. Hắn dựa theo bài cũ là cộng hưởng hai thứ này lại rồi sau đó đi xuyên một đường qua cánh rừng này.
Đến khi Ngạn Huyền bị chặn đường bởi một cái "hàng rào rễ cây" thì mới ngừng bước chân.
"Cái gì đây?" Hắn nhíu mày nhìn đống rễ cây chắn hết cả lối đi của mình, bịt kín cả những kẽ hở không cho nhìn thứ được ẩn giấu phía bên kia.
Theo kinh nghiệm của Ngạn Huyền thì rõ ràng bọn hắn đã đến nơi rồi, những cây cổ thụ càng giấu giếm lại càng lộ ra sơ hở trầm trọng, hoặc đó cũng có thể là một cái bẫy để mình tự giẫm vào trong.
"Hừm..." Ngạn Huyền sờ cằm kiểm tra những cái rễ cây này, trong lòng có đôi chút suy tư.
Đường An bước đến chạm vào những cái rễ sần sùi ấy, đánh giá sự khác biệt giữa rễ cây bình thường với loại này. Nàng rút tay ra và bất chợt có những vệt đen trên ngón tay, nàng khẽ ngửi nhẹ vài hơi liền biết đây rõ ràng không phải .
"Tro?" Đường An cảm thấy rất kỳ lạ đối với phát hiện này, tại sao lại có tro ở trong rừng cơ chứ? Nơi đây từng xảy ra c·háy r·ừng sao?
"Có thứ gì sao?" Ngạn Huyền đương nhiên nhìn ra nét mặt của nàng thay đổi, cho rằng nàng đã tìm được manh mối mới.
Đường An nhạt nhẽo nói lại những thứ mình vừa tìm được, trong lúc nói nàng còn nhấn mạnh vài chi tiết mà chính nàng đều cảm thấy không hợp lý ra.
"Hiểu rồi..." Ngạn Huyền nghe qua liền biết những chi tiết này rất quan trọng nhưng tạm thời vẫn chưa thể liên kết nó với những manh mối khác để triển khai dây xích lô gích, rồi chỉ đành cất giữ nó vào trong trí nhớ.
Đi qua một khoảng thời gian đấu tranh nội tâm thì hắn quyết định sẽ chém ra một lối đi, tìm thêm đường vòng nữa rất mất thời gian, dù đây có là bẫy đi nữa thì cũng chẳng có việc gì phải sợ hãi, đây không phải sự chủ quan mù quáng mà là tự tin hiểu rõ năng lực của mình.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Ngạn Huyền ngưng tụ ra một cây kiếm hư ảo trong lòng bàn tay phải của mình, hai món trang sức kia chuyển sang tay bên trái cầm.
Hắn vung kiếm chém xuyên qua những cái rễ cây, khi hai thứ này v·a c·hạm với nhau liền cùng lúc tan biến đi.
Một kiếm vẫn chưa đủ để tạo ra một lối đi, thấy vậy Ngạn Huyền tiếp tục chém thêm một kiếm nữa, khoan ra một lỗ giữa đống rễ cây chằng chịt với nhau.
"Đi qua thôi."
Đường An và Ngạn Huyền bước qua cái lỗ đủ rộng cho một con người đi qua ấy liền thấy được một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tại thời điểm ấy Ngạn Huyền còn tưởng rằng bản thân đã rời khỏi khu rừng và trở về lại thảo nguyên ban đầu. Bởi vì nơi hắn đặt chân đến là một bãi đất trống, trong khu vực 20 mét xung quanh không có cái cây nào, dường như có một giới hạn nào đó được quy định ở đây, bên ngoài 20 mét là những rễ cây chằng chịt bao quanh, giống như cái mà Ngạn Huyền thấy trước khi bước vào.
Giữa mảnh đất trống trải, tại vị trí trung tâm, đột nhiên có sự góp mặt của một thứ không kém nổi bật.
Một ngôi mộ.