Chương 37: Bắt thỏ (1)
"Chậc, lại là vòng lặp thời gian mới c·hết chứ." Ngạn Huyền tạm thời hiểu sơ nguyên lý của nó chính là nếu để con thỏ chạy thoát vào trong rừng thì mọi thứ sẽ bắt đầu lại lần nữa, tựa như trong câu chuyện vậy.
Hắn không muốn mất quá nhiều thời gian vào nơi này mà thử thăm dò giới hạn của nơi này trước. Nếu như đó đã không phải là mảnh vỡ ký ức thì khả năng cao chỉ là l·ừa đ·ảo tâm trí mà thôi, thoát ra bằng phương pháp nhẹ nhõm được thì cứ làm như thế thôi.
"[Vận Rủi Hóa Hình]"
Một thanh kiếm hư ảo dần được ngưng thực trong tầm tay, kích thước chỉ bằng một phần ba so với khi chém gương hai chiều mà thôi, sức bền rơi vào khoảng 3000 sức bền, thời gian sử dụng mất chừng hai phút đồng hồ.
Ngạn Huyền chỉ có thể tạo ra được vật thể vận rủi đến đây mà thôi, thời gian quá ngắn để làm một thứ có quy mô vĩ đại hơn, nếu có thêm thời gian thì hắn sẽ không chỉ sử dụng với mức sức bền như thế.
Gánh nặng mà thanh kiếm đè lên cơ thể Ngạn Huyền không đến mức căng chặt từng thớ cơ bắp nhưng cũng không kém bao nhiêu phần, hắn hơi hạ thấp người xuống, lấy trọng tâm rồi vung ra một kiếm.
Vệt kiếm mờ ảo chém đứt ra một khe hở giữa hư không, nhưng chưa đợi Ngạn Huyền mừng rõ thì tầm mắt hắn lại trở nên mờ mịt.
...
Ngạn Huyền tỉnh lại, mọi thứ trở về lại trạng thái ban đầu.
"Không phải đấy chứ? Không gian bị hư hại cũng tự đông thiết lập lại vòng lặp sao?" Hắn hơi hoang mang đối với chuyện này, có vẻ như b·ạo l·ực không mang lợi ích nhiều trong trường hợp hiện tại.
Nếu như không thể thoát ra được bằng cách đấy thì chỉ còn việc giải khai ảo cảnh này thông qua mấu chốt, hay còn gọi là mục tiêu được đề ra, Theo Ngạn Huyền suy đoán thì có lẽ bọn hắn cần phải bắt chẹt con thỏ lại và đưa cho Quấch Huyên, lúc ấy vòng lặp sẽ không được bắt đầu lại nữa, đồng nghĩa với việc chấp niệm của Quách Huyên sẽ tiêu tan.
Tuy nhiên chuyện này chỉ là suy đoán một chiều của Ngạn Huyền đối với câu chuyện này, còn nếu như nhìn về mặt tổng thể thì suy đoán này lại tỏ ra có chút không được hòa hợp cho lắm. Hiện tại hắn chỉ biết rằng Quách Huyên cần phải giành lại cho bằng được [Ma Linh] bị con thỏ trộm mất.
"Mọi thứ thực sự được bắt đầu lại." Đường An bước đến đứng sau một cái cây, ngó ra cảnh Quách Huyên cầu hôn Diệu Ly bên ngoài.
Nàng quan sát hết thảy những chi tiết nhỏ nhặt nhất từ khi bước vào ảo cảnh đến bây giờ, tỉ như là ánh sáng, cường độ của nó sẽ được thay đổi từng chút theo thời gian trôi qua, có thể tăng lên hoặc giảm xuống, nhưng khi vòng lặp được bắt đầu lại thì nó trở về trạng thái ban đầu, sự khác biệt này cực kỳ bé nhỏ, đến mức người thường nhìn vào chẳng thấy có vấn đề nào cả.
Ý nghĩa của suy đoán này chính là bọn họ thực sự đang lâm vào một vòng lặp thời gian chứ không phải là hành động của Quách Huyên, con thỏ được lặp lại. Hai thứ này tương đối khác nhau nhưng lại rất dễ lẫn lộn giữa hai cái.
"Chúng ta cần phải bắt được con thỏ." Lần này vẫn là Đường An nói, có vẻ như nàng cũng nghĩ giống như Ngạn Huyền, hoặc nói đúng hơn rằng trong tình huống này chỉ có một lối nghĩ như thế là hợp lệ mà thôi.
"Ừm, chắc chắn là thế rồi." Ngạn Huyền nhạt nhẽo đáp lại, trong đầu bắt đầu nổi lên những cách thức để thực thi được mục tiêu này.
Cách nhanh gọn và trực tiếp nhất chính là g·iết con thỏ và đừng để nó chạy thoát. Và điều này thì lại tương đối đơn giản với [Thần Nguyền] bởi vì nó lựa chọn mục tiêu chỉ định chứ không phải là tự định hướng.
"Để tôi thử trước xem sao." Hắn luồn lách quay những ngọn cây dài ngoằng, tiếp cân gần hơn vị trí của Quách Huyên và Diệu Ly. Nguyên nhân của việc hành xử bí mật như thế là vì sự cẩn thận nhất thời, rằng Ngạn Huyền không muốn làm phiền đến hai người kia.
Đấy là ý định tạm thời của hắn, nếu như kế hoạch này không thành công nữa thì sẽ còn tiếp xúc thân cận đến họ về sau, rốt cuộc thì tất cả chỉ phục vụ cho mục đích thoát ra khỏi đây mà thôi.
Hắn tập trung canh chuẩn thời gian, sau khi con thỏ chạy đến nuốt chiếc nhẫn vào bụng thì cũng lúc nó tiến vào phạm vi kỹ năng. Ngạn Huyền ngay lập tức sử dụng [Thần Nguyền] lên trên nó.
Con thỏ dường như cũng cảm nhận được một mối nguy đang ập đến, tốc độ tăng lên thêm vài phần.
Trong lòng Ngạn Huyền vô cùng gấp gáp, không thèm để tâm đến lời nguyền nhận được là gì, chỉ quan tâm thanh máu sắp rút cạn của con thỏ ngày một chạm đến đáy.
1 giây.
2 giây.
3 giây,
4 giây.
Chỉ còn một một giây đồng hồ nữa thôi là mọi thứ kết thúc.
Thế nhưng con thỏ lại kịp thời chạy vào trong khu rừng, tất cả mọi sự chờ đợi đều hóa thành công cốc, vòng lặp được thiết lập lai về lúc đầu.
...
Ngạn Huyền mở mắt ra, xung quanh như cũ nhưng sự quyết ý trong mắt lại không hề vơi đi chút nào.
"Chỉ thiếu một chút nữa mà thôi, lần này chắc chắn sẽ được." Hắn không còn mất quá nhiều thời giờ để suy nghĩ nữa mà vào việc ngay khi mọi thứ vừa được khởi động lại.
Ngạn Huyền tiến đến gần hơn so với trước, chủ động nắm bắt tiên cơ, tuy nhiên vẫn không gây sự chú ý đến Quách Huyên và Diệu Ly. Hai người họ như cũ theo kịch bản mà thể hiện, không có chút chú ý hay đoái hoài nào đến sự xuất hiện của hắn.
Việc này tương đối kỳ lạ ở một khía cạnh nhất định, bởi vì bọn họ vốn có một cấp độ khá cao, nhưng không phát hiện đến Ngạn Huyền thì không được bình thường lắm, cũng có thể là lơ là có chủ ý, chỉ đơn giản là chẳng buồn quan tâm đến hắn mà thôi.
Hắn giữ trong lòng những chi tiết ấy, sót mất một tiểu tiết cũng có thể khiến cho kế hoạch rời khỏi đây kéo dài lâu hơn.
Từ khi con thỏ bắt đầu xuất hiện, Ngạn Huyền ngay lập tức dùng [Thần Nguyền] lên trên người nó, thầm nghĩ lần này chắc chắn sẽ thành công, hắn không tin rằng con thỏ có thể vừa trộm lấy [Ma Linh] vừa kịp chạy về rừng với khoảng cách này.
Nhưng cuối cùng thì dự đoán cũng chỉ là dự đoán, thực tế ra sao thì vẫn chưa biết được ai thắng ai thua. Con thỏ vẫn trộm được chiếc nhẫn, khoảng thời gian đó chỉ còn chừa lại 3 giây là nó đ·ã c·hết toi rồi thì nó đột ngột tăng tốc lên, như vận động viên marathon mà chạy nhảy như điên tông thẳng vào rừng, thậm chí Quách Huyên còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Kể cả Ngạn Huyền đều không dự tính được đến trường hợp này, miệng đã gần ngoác đến mang tai luôn rồi. Hắn thực sự không hiểu nổi làm sao một con thỏ lại có thể chạy nhanh đến như thế này. Cơ chế sinh học của con thỏ khiến nó phải di chuyển bằng cách bật nhảy về phía trước, dù cho rằng nó có nhảy nhanh hơn nữa thì vẫn sẽ có lực cản không khí hạn chế lại, nhưng trong trường hợp này thì lực cản không khí gần bằng không, vừa nhảy một lần thì chưa đầy nửa giây hai chân đã chạm sát đất, liên tục thực hiện quy trình này dẫn đến tốc độ di chuyển của nó dâng đến 6 mét trên một giây, hơn gấp đôi so với tốc độ chạy của một người bình thường.
Vật lý hoàn toàn không thể được đem ra để dự báo được trường hợp quỷ dị này, như thể nó đang muốn đập vào mặt hắn bằng một câu.
Trò này là ngươi chơi, còn luật thì là do ta quyết định.
Vòng lặp được khởi động lại một lần nữa.
Ngạn Huyền cảm thấy hơi chút bất lực, dường như có một thế lực nào đó đang ngăn cản hắn động tay chân vào kịch bản hiện tại, và có lẽ là nó đủ lớn để vặn vẹo cả quy tắc về vật lý.
"Để tôi thử xem sao." Đường An đột nhiên lên tiếng, dường như nàng nhận thấy được vẫn có một cơ hội nào đó để khai thác và dứt điểm con thỏ ấy.