Chương 19: Vật chất quyết định ý thức
Cứ việc Ngạn Huyền muốn bỏ qua bọn chúng đi nữa thì hệ thống lại không cho rằng như thế. Vì ngay sau đó hắn lập tức nhận được một nhiêm vụ mới.
[Nhiệm vụ: Dọn Vườn.]
[Mô tả nhiệm vụ: Cắt hết những thứ hoa tàn cỏ dại kia đi, đó là căn nguyên tà ác chiếm hữu cả một đời người.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Tiêu diệt 0/50 Cỏ Dại, 0/50 Hoa Ăn Thịt, 0/50 Dây Leo.]
[Ban thưởng: Trích xuất vận rủi x1, Kỹ năng cấp X: Vận Rủi Hóa Hình.]
Kỹ năng mới!
Ngạn Huyền đợi chờ thứ này rất lâu rồi, [Thần Nguyền] dù mạnh nhưng hạn chế tương đối khắc nghiệt, chỉ phù hợp đấu tay đôi. Hắn không có khả năng xem chi tiết kỹ năng như thế nào, chỉ có thể từ tên mà phán đoán chút ít hạn mức sử dụng của nó.
Vận Rủi Hóa Hình có lẽ là một kỹ năng mang tính thực dụng cao, không giống một thứ gì đó có thể gây sát thương diện rộng lắm. Tuy nhiên Ngạn Huyền không thất vọng về điều đó, bởi vì vốn dĩ thiên phú hắn không phải thiên về tổn thương bình thường, chỉ cần là vận rủi thì bất cứ thứ gì cũng không thoát được vận mệnh bị ăn mòn.
“Kỹ năng thì ngon bổ rẻ rồi, nhưng mà cái [Trích xuất vận rủi] là gì?” Ngạn Huyền có chút thắc mắc về nó. Đối với những điều này thì hệ thống sẽ không ra mặt để giải đáp nên hắn chỉ có thể tự mình suy luận ra mà thôi.
“Được rồi, chuyện đó không quan trọng. Chỉ cần lấy về được thì mọi thứ sẽ tỏ tường ngay mà thôi.”
Nói là như vậy nhưng mà tiêu diệt chúng có được hay không thì lại là một vấn đề khác. Không bàn tới việc chúng đông như thế nào, chỉ là hiện tại hắn rất khó để tiếp cận và sử dụng [Thần Nguyền]. Chưa kể đến khi ấy đám quái bị dọa chạy mất tung mất ảnh thì lại khổ. Đến đây thì vô số các cản trở chồng chất lên nhau khiến hắn không thể phát huy được bản thân mình.
Ngạn Huyền suy tư một hồi lâu rồi hỏi Đường An.
“Cách để dụ bọn chúng lại?” Đường An dùng vẻ mặt kì quái để đối mặt với nghi vấn của hắn, nàng chưa từng thấy ai lại thích tìm đường c·hết đến như vậy, ngại mình sống quá lâu sao?
“Cơ bản là có. Chúng nó rất thích máu tươi.” Nàng không biết vì sao Ngạn Huyền lại hỏi vậy nhưng cũng không so đo nhiều mà trả lời những gì mình biết.
“Máu tươi?”
Một đáp án như vậy cũng không quá kỳ huyễn. Nếu đã là máu thì chắc hẳn phải tự dùng máu của bản thân rồi, hắn đương nhiên sợ đau, nhưng đây là một sự đầu tư có món lời rất to nên không thể không làm được, dẫu cho đi kèm là rủi ro không thể nào lường trước đi nữa.
“Vậy cho tôi mượn một cây mũi tên.”
Đường An càng nhìn lại càng không hiểu hắn định làm cái gì, dựa theo những câu hỏi trước thì nàng đoán được là Ngạn Huyền muốn kéo lũ quái lại, nhưng mà như thế thì có ý nghĩa nào đâu?
“Tại sao cậu phải làm vậy?” Nàng không đáp ứng ngay lập tức mà phải hỏi cho rõ lẽ, việc này không phải chỉ liên quan đến mạng sống của Ngạn Huyền mà còn là của chính nàng.
“Rất nhiều thứ khó có thể nói rõ ràng được. Vả lại tôi không ưa thích cảm giác khi biết rằng mỗi giây luôn có một đống quái bao xung quanh mình mà chẳng hề làm gì.” Hành vi ngu ngốc, không có đường lui, không có phương án dự phòng. Nhưng hắn lại muốn trải nghiệm cảm giác cầu phú quý trong nguy hiểm này, đặt cược mọi thứ sẽ suôn sẻ như dự tính, rốt cuộc vẫn là vật chất quyết định ý thức thôi.
Phan Nguyên, Cường Quách, Yến Nguyệt không còn thấy đâu, chỉ còn mỗi hắn và Đường An. Ngạn Huyền tuy phế vật và hành động trông như một con thiêu thân, nhưng ít nhất ở tình huống hiện tại thì hắn không thể làm thế. Chế độ ác mộng của điện ngục vẫn là một cái mê lộ, không thấy rõ nguy hiểm gì ẩn giấu đằng sau mỗi bước chân. Ngạn Huyền cần phải gia tăng thực lực nhanh lên để có thể sinh tồn sống sót, rồi chinh phục nơi này và thoát ra ngoài.
Đường An nhìn hắn không biết nên nói gì, cuối cùng thở dài.
“Được.” Nàng rút ra một mũi tên có đầu bén nhọn, ánh bạc lấp lánh thể hiện ra nét sang trọng và quyền quý của nó.
[Vân Tiễn (Vật phẩm tiêu hao)]
[Loại hình: Mũi tên]
[Đánh giá: Tốt]
[Chú thích: Một mũi tên làm từ vật liệu bạc nguyên chất, giá cả không hề rẻ trên thị trường. Đây chính xác là thứ mà mọi cung thủ cần phải chuẩn bị bên người mỗi khi tiến vào một trận chiến.]
“Không biết tự đâm chính mình một cái thì có trắng máu luôn không nhỉ?” Ngạn Huyền nghi ngờ nhìn số lượng máu ít ỏi của bản thân rồi lại nhìn về chất lượng của mũi tên này. Nếu hắn cứ thế mà c·hết đi thì có phải lỗ quá không nhỉ?
[Kí chủ có thể yên tâm, sát thương gây ra còn tùy vào lực đâm mạnh hay nhẹ. Theo tính toán thì tỉ lệ c·hết bởi cú đâm này sẽ rơi vào tầm 40%]
?
Lúc ta cần thì không hiện hồn, lúc này thì lại ngoi lên? Còn tính ra cả tỉ lệ t·ử v·ong nữa? Người có thù hằn gì với ta sao?
Ngạn Huyền thầm “đánh giá” hệ thống một lúc rồi cũng hồi phục lại tâm tình, dù sao nhờ lời nhắc nhở của nó hắn mới buông lỏng được.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng cọ sát đầu của mũi tên vào lòng bàn tay.
- 14
[Máu: 13/27]
Một cái chạm nhẹ rút đi nửa cây máu của Ngạn Huyền, lòng thầm cảm thấy may mắn rằng bản thân hắn vẫn còn còn sống sót. Tuy nhiên, nỗi đau nhói tột cùng từ lòng bàn tay kéo hắn khỏi sự hài lòng đó mà về lại hiện thực. Máu từ v·ết t·hương chảy ra bên ngoài, từng giọt nhỏ xuống mặt đất.
“Không biết như vậy có đủ chưa nhỉ?” Ngạn Huyền không chắc chắn lắm, bên ngoài nhìn như dăm ba giọt máu thế thôi chứ thực chất là nửa cái mạng của hắn mà ra đấy. Thế rồi hắn mở chức năng dò tìm của hệ thống lên để kiểm tra.
“Quả nhiên… như vậy là mình cược thắng rồi.” Lẹt đẹt vài chấm đỏ lấp ló trên bản đồ diện tích 10x10. Chúng không ập hết vào ngay mà chỉ có lẻ tẻ vài con không chịu được mà tiến vào trong phạm vi. Ngạn Huyền thực sự đã nghĩ rằng bọn chúng sẽ sợ “vòng hào quang” của thiên phú hắn, vậy mà chúng lại dễ dàng mắc bẫy như thế này.
“[Thần Nguyền]”
Ngạn Huyền không chần chờ gì nữa mà triển ngay kĩ năng để tỉa quái.
[Hoa Ăn Thịt (Bị nguyền rủa)]
[Cấp độ: 20]
[Máu: 700/700]
[Cỏ Dại (Bị nguyền rủa)]
[Cấp độ: 1]
[Máu: 1/1]
[Dây Leo (Bị nguyền rủa)]
[Cấp độ: 5]
[Máu: 1/1]
Nhưng đốm đen vờn bay xuống phía dưới mặt đất. Trong chốc lát, nơi đó đột nhiên trồi một lên một bông hoa rất lớn, kích thước gần như bằng với một người trưởng thành. Giữa những cánh hoa mở to một cái miệng lớn, hàm răng sắc nhọn, trên những chiếc răng ố vàng còn dính những v·ết m·áu khô, trông vô cùng kỳ dị.
Tuy nhiên dù là khủng kh·iếp tới mấy thì [Thần Nguyền] đều dư sức xử lý trông một thời gian ngắn, tất cả đều là nhờ ban thưởng từ nhiệm vụ lần trước, các đợt sát thương được ép lên một đoạn lớn, chừng 5 giây đã đủ tiễn một con lên đường.
- 157 (Sát thương thuộc tính thổ)
- 126 (Sát thương thuộc tính hư vô)
- 157 (Sát thương thuộc tính thủy)
…
[Chúc mừng kí chủ diệt được Hoa Ăn Thịt, nhận về được 48 điểm kinh nghiệm.]
Sát thương mạnh mẽ như thế đương nhiên kèm theo cái giá phải trả của nó. Thời gian diệt quái ngang ngửa với thời gian tồn tại của nguyền rủa, nên hắn vẫn chưa an toàn tuyệt đối trong khi bị q·uấy n·hiễu bởi những hiệu ứng cực khó chịu kia.
[Kí chủ nhận một nguyền rủa: Ảo Giác.]
Loại nguyền rủa này khiến hắn suýt chút nữa nhìn một con Hoa Ăn Thịt thành Hổ Răng Kiếm luôn. Những hiệu ứng ảnh hưởng tâm lý thế này tưởng như vô hại nhưng thực ra khiến hắn cực kỳ dễ mất tập trung và phạm sai lầm bên trong chiến đấu.
Nhiều lần hắn bị tập kích trong khi còn đang dính phải hiệu ứng nguyền rủa rồi suýt nữa c·hết một cách nhảm nhí. Nhưng những lúc như vậy luôn sẽ có một ánh bạc phi tới yểm trợ hắn thoát khỏi nguy kịch. Đúng vậy, Đường An cũng đã bắt đầu tham gia vào trận chiến này.