Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cố Sự Về Kẻ Mang Đến Vận Rủi

Chương 17: Thảo Nguyên Trùng Phùng




Chương 17: Thảo Nguyên Trùng Phùng

[Kí chủ nhận một nguyền rủa [Tức Tử] kéo dài 5 giây.]

[Chúc mừng kí chủ tiêu diệt được Hổ Răng Kiếm, dựa theo sát thương gây ra, tổng nhận về được 12501 điểm kinh nghiệm.]

[Chúc mừng kí chủ lên cấp 5.]

[Chúc mừng kí chủ lên cấp 6.]

[Chúc mừng kí chủ lên cấp 7.]

...

[Chúc mừng kí chủ lên cấp 17.]

[Kinh nghiệm hiện tại: 523/1700.]

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ: Dẹp Loạn (Hoàn). Ban thưởng đã tự động thêm vào bảng thuộc tính.]

[Sức mạnh: 2.7]

[Phòng thủ: 2.7]

[Nhanh nhẹn: 2.7]

[Sát thương thuộc tính thổ: + 50%]



[Sát thương thuộc tính thủy: + 50%]

[Sát thương thuộc tính hỏa: + 50%]

...

[Sát thương toàn thuộc tính: + 100%]

Hàng loạt các thông báo đến từ hệ thống kéo Ngạn Huyền quay trở về thực tại. Thời gian nguyền rủa đã kết thúc, cơn đau tim đang dần dịu đi. Hắn ngồi dậy, mắt hướng về xa xăm còn hơi ngơ ngác.

“Mình vẫn sống sao...?” Ngạn Huyền cảm thấy mọi thứ có chút không giống hiện thực, cơn đau tim vừa rồi khiến hắn có ảo tưởng rằng chính bản thân thực sự đ·ã c·hết đi. Hệ thống có một tính năng là “lịch sử thông báo” mở ra xem thử thì biết được tình huống vừa rồi hắn vào sinh ra tử thế nào.

[Nguyền rủa: Tức Tử.]

[Trong thời gian nguyền rủa phát tác, máu của người bị nguyền sẽ tự động điều chỉnh về 1, không thể nhận được hồi phục, tất cả các chỉ số tạm thời tự động đưa về 0, đồng thời nhận thêm các hiệu ứng [Không thể di chuyển] [Gấp trăm lần đau đớn] [Tri giác t·ê l·iệt].]

Ngạn Huyền nghĩ ra vô số viễn cảnh chính mình sẽ bị như thế nào khi mà nguyền rủa một sinh vật cấp cao như thế, nhưng thứ này thực sự quá kh·iếp đảm rồi. Kèm theo cảm giác đau đớn tột cùng đến mức không muốn sống kia nữa, nếu như không phải nhờ việc bị dịch chuyển đi thì hắn đ·ã c·hết ngay tại đó rồi.

“Không sao, ít nhất thì mình vẫn còn sống...” Ngạn Huyền sử dụng nhiều hơn thị giác để nhìn ngóng xung quanh.

Trước mặt hắn là một vùng thảo nguyên, tựa như khi hắn vừa bước chân vào cổng điện ngục vậy. Chỉ là nó đã không còn phủ đầy những cây cỏ xanh ngát nữa mà giờ đây cằn cỗi, khô kiệt. Cỏ dại mọc um tùm, mặt đất khô cằn mất đi độ phì nhiêu vốn có.

“Chà... trông có vẻ như không khả quan lắm nhỉ.” Ngạn Huyền sơ lược qua liền biết nó không thể nào an toàn cho được, vì vậy liền ưu tiên tìm đến những người khác. Hắn mở chức năng dò tìm của hệ thống lên, phạm vi chỉ có 10 mét mà thôi, không thể nào tìm quá xa được.

“A, có người ở gần đây.” Ngạn Huyền chạy đến nơi định vị thì thấy Đường An còn trong tình trạng hôn mê. Vẻ đẹp thanh lãnh vẫn giữ nguyên một cách hoàn mỹ kể cả khi nàng trong cơn giấc ngủ. Gương mặt nàng mệt mỏi, rõ ràng đã rất kiệt sức sau khi trải qua một phen ở điện thờ.



Cũng vừa lúc đặt chân tới gần thì tiếng động đã đánh thức Đường An tỉnh dậy. Nàng bơ phờ một lúc, hình như vẫn chưa xử lí kịp khung hình trước mắt.

“Đây là... đâu?” Đường An yếu ớt hỏi ra một câu, sức lực không chừa lại một mống nào. Tuy vậy nhưng nàng chưa hề bỏ quên phong cách nói chuyện tích chữ như vàng của mình.

“Bây giờ chúng ta vẫn đang ở điện ngục.”

“Thảo Nguyên Trùng Phùng.” Ngạn Huyền bồi thêm một câu đễ rõ ràng hơn, bởi vì bây giờ hắn đã nhận rõ sự khác biệt giữa “Thảo Nguyên” và “Thảo Nguyên Trùng Phùng” rồi. Nếu không nhầm thì “Thảo Nguyên” chỉ là một cái lớp vỏ bọc bên ngoài thôi, bây giờ mọi thứ mới chính thức là khởi đầu cho quá trình làm nhiệm vụ của hắn.

“Thảo Nguyên... Trùng Phùng?” Đường An có vẻ ngơ ngác trước câu trả lời này của hắn. Lúc này nàng tỏ ra vẻ ngốc nghếch trông rất đáng yêu, nhưng nó không phải là vấn đề chính.

“Được rồi, chuyện đó thì để giải thích sau đi. Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên di chuyển càng nhanh càng tốt, tôi cá lầ tình huống hiện tại không an toàn tí nào đâu.” Đường An nghe Ngạn Huyền nói xong cũng bắt đầu dòm ngó xung quanh, nhìn cảnh tượng có chút khác thường này liền gợi đến một vài kí ức không được tốt đẹp lắm trong tiềm thức, ánh mắt đột nhiên lộ ra tia thù hận nhưng ngay sau đó liền biến mất như chưa từng tồn tại.

“Ừm.” Đường An đứng dậy, phủi bớt bụi bẩn dính trên quần áo xuống, rồi lại hỏi.

“Vậy giờ đi đâu?”

Đi đâu?

Người không phải đội trưởng à? Hỏi một người như hắn làm gì? Ngạn Huyền còn đang chờ đợi sự chỉ dẫn từ nàng nữa mà. Thời khắc sinh tử qua đi, loại tư duy dựa dẫm lần nữa được nảy sinh ra trong đầu của hắn, chất dẫn truyền thần kinh trong lúc t·ử v·ong cận kề có thể khiến hắn vượt qua một cửa ải lớn, nhưng nó lại không hề có công dụng giúp hắn trưởng thành hơn trong suy nghĩ.

Ngạn Huyền rốt cuộc ý thức được bản tính yếu đuối đã kéo hắn xuống như thế nào rồi. Hắn cần phải thay đổi để thích nghi với cường độ áp lực lớn hơn. Chất kích thích là thuốc, lợi dụng nhiều cũng sẽ sinh ra tính phai thuốc, hắn không thể mãi cứ dựa dẫm vào nó được.

“Trước tiên đi tìm Yến Nguyệt và những người khác trước đi.” Ngạn Huyền đưa ra một quyết định như thế. Hắn không biết bây giờ Yến Nguyệt như thế nào, nhưng dựa theo tình trạng phía trước thì rõ ràng nàng đã bị mất khống chế về cơ thể.

[Tế Thần Thuật] theo Ngạn Huyền thấy được thì có vẻ như đó là một kĩ năng để “một tồn tại nào đó” tiến vào cơ thể của Yến Nguyệt, để nàng tạm thời nhận được một sức mạnh khổng lồ. Không phải hắn chê bai gì nhưng mà sát thương gây ra nhìn như cao nhưng thực sự không quá xứng với “tồn tại nào đó” nên có thể kết luận là đó chỉ là một tia nhỏ sức mạnh mà thôi.



Từ khi Yến Nguyệt dùng đến [Tế Thần Thuật (Kỹ)] thì suýt chút nữa lan gần g·iết c·hết bọn hắn rồi. Những cột sáng kia thật sự quá bá đạo, sát thương cao, diện rộng thì khỏi phải bàn, nhưng mà lại không phân biệt được phe địch hay phe bạn, người nào dính phải thì xem như siêu thoát một đời.

Vì vậy lúc nàng chuẩn bị thi triển [Tế Thần Thuật (Sát)] là xem như rằng hắn phải ngăn chặn lại ngay. Hắn không cần biết kỹ năng này có hiệu ứng như thế nào, chỉ cần nhìn qua tên thôi cũng đủ để thể hiện quyền năng của nó rồi, phán quyết kẻ địch rồi cả đồng bọn nữa cũng không tốt đi đâu được. Dù sao thì nàng không cần sử dụng tới thì kế hoạch của Ngạn Huyền vẫn thành công mỹ mãn.

Yến Nguyệt tuy rằng tâm cơ không thuần nhưng lại biết rất rõ một số thứ mà Ngạn Huyền cần, vì thế dù là hắn không muốn tới gần nhưng mà vẫn phải cần nàng nhiều. Hắn không biết rõ cái giá phải trả cho [Tế Thần Thuật] là gì cho nên không dám chắc được Yến Nguyệt còn sống hay đ·ã c·hết, sống thì phải tìm thấy n·gười c·hết thì phải dò được xác, như này mới tiện cho việc điều chỉnh kế hoạch cho phù hợp được.

Ngạn Huyền cùng Đường An đi sóng vai nhau, chủ yếu là tiện lợi cho việc cứu nguy trong tình huống khẩn cấp. Vừa bước hắn vừa liên tục nháy vào nút dò tìm xung quanh của hệ thống.

[Trong phạm vi 10 mét không có quái vật nào.]

[Trong phạm vi 10 mét không có quái vật nào.]

[Trong phạm vi 10 mét không có quái vật nào.]

...

[Đã xác định được 1 con quái vật trong phạm vi 10 mét.]

Ngạn Huyền không chắc lắm vì sao nơi này nhìn âm u thế này nhưng mà lạ ít quái đến như vậy, yên tĩnh đến kì lạ. Bình thường quái đều xuất hiện theo đàn, mà giờ chỉ lộ ra một con như thế này lại khiến hắn có dự cảm không an.

Trước tiên hắn mở bảng thông tin nó lên trước.

“Một con thỏ... nhưng không phải những con thỏ trắng mà mình đã gặp...”

[Thỏ Thây Ma (Bị nguyền rủa)]

[Cấp độ: 10]

[Máu: 200/200]

Bảng thuộc tính được lộ ra, một con thỏ với làn da dần thối rữa cũng bắt đầu xuất hiện trước mặt, một bên tai bị gãy nát trông không hề đáng yêu chút nào. Dù cách một khoảng nhưng mùi h·ôi t·hối vẫn có thể truyền đến thú giác của hắn, mắt nó đỏ ngòm đầy nét kinh dị nhìn chằm chằm về phía hai người.