Chương 13: [Ma Linh]
Ngạn Huyền không rõ ràng lắm chiếc nhẫn này là cái gì. Hắn cầm lên nhìn ngược nhìn xuôi xem thử nó có vết tích đặc biệt hay không. Trong đầu cũng rút ra vô số phương án có thể xảy đến, cuối cùng thì dừng lại ở phần “chắc đây là trang bị rơi ra từ quái”.
“Tỉ lệ rơi đồ cao đến vậy cơ à? Mình chỉ mới g·iết vài con thôi mà.” Đột nhiên hắn phát hiện có gì đó không đúng. Hiệu ứng xấu [Vận Rủi Quanh Thân] vẫn còn đang gia trì trên người thì làm thế nào có thể rơi đồ được? Trừ khi nó là trường hợp chắc chắn phải xảy ra.
“Chiếc nhẫn trong con thỏ... đừng có nói là...” Dường như có một dòng điện áp cao chạy ngang qua trong suy nghĩ, Ngan Huyền lập tức mở tin tức trang bị lên. Ngay sau đó hắn sững lại, ngơ ngác nhìn những dòng chữ trước mắt.
[Ma Linh (Trang bị / Vật phẩm đặc biệt)]
[Đánh giá: Cực Phẩm.]
[Loại hình trang bị: Nhẫn.]
[Yêu cầu trang bị: Không yêu cầu.]
[Chỉ số tăng thêm: Pháp Lực + 90.]
[Ma lực tồn đọng (có thể tự động hồi sau khi ngưng sử dụng): 300000/300000.]
[Chú thích: Đây là chiếc nhẫn mà Quách Huyên hao hết tâm huyết và sức lực tạo ra để tặng cho Diệu Ly. Nếu dùng như trang bị nó sẽ là một món đồ cực kì giá trị và không thể đo lường bằng tiền bạc. Nhưng nếu dùng nó như một vật phẩm thì nó sẽ mở ra hình thái thực sự của điện ngục Thảo Nguyên Trùng Phùng. Đương nhiên, từ khi ngươi nhặt được món đồ này thì tốt nhất nên vắt chân lên cổ mà chạy thật nhanh, bởi vì thủ lĩnh của điện ngục sắp tới rồi.]
Công dụng chiếc nhẫn [Ma Linh] có thể ngay lập tức nhận được vô số sự thèm muốn đến từ những người có thiên phú pháp sư. Không kể đến thuộc tính pháp lực cực cao chỉ có mỗi pháp sư sở hữu, thì riêng phần ma lực tồn đọng cũng đủ để người ta há miệng nhỏ dãi. Có trang bị như vậy thì chẳng cần phải tốn kém mua thuốc hồi phục ma lực rồi.
Cơ mà Ngạn Huyền thì không thuộc về nhóm đó, hắn trực tiếp nhảy tới câu cuối cùng của phần chú thích. Từ khi thức tỉnh thiên phú thì hắn đã ăn cháo hành quen thuộc rồi, nhưng mà thấy chú thích cảnh báo như vậy cũng không thoát khỏi sang chấn tâm lý. Lần đầu tiên hắn gặp được món đồ quý nhưng mà đầy gai góc như thế này, cầm không đúng tư thế là thêm vài lỗ trên tay ngay.
Hắn khổ sở liếc nhìn những người “đồng đội” của mình.
Nên làm gì đây? Bỏ mặc họ mà chạy ư?
Khi làm như vậy thì dù là Hổ Răng Kiếm chỉ đuổi theo Ngạn Huyền nhưng sớm muốn gì bọn họ cũng sẽ bị nghiền ép trên đường t·ruy s·át hắn mà thôi.
Một lựa chọn ích kỉ, nhưng chính mình cũng đâu có khả năng để đánh tay đôi với thủ lĩnh điện ngục chứ. Nếu nghĩ kĩ lại thì hình như Ngạn Huyền cũng làm gì có cơ sở nào để mà chạy trốn khỏi nó.
Hắn sẽ chọn tinh thần đồng đội?
Hoặc tiểu nhân hèn nhát?
Hay chỉ đơn giản là ngồi yên một chỗ chờ đợi c·ái c·hết và đổ hết mọi tội lỗi cho số phận?
Ngạn Huyền trầm mặc trong suy nghĩ mê mang tưởng chừng như vô tận. Vòng xoáy cuốn tâm lí hắn vào một lỗ sâu không thấy đáy cũng chẳng có lối thoát ra. Lương tâm và đạo đức không cho phép hắn quyết định chuyện này một cách dễ dàng, trái lại dũng khí và năng lực lại ngăn chặn hắn làm những gì bản thân muốn.
Ngạn Huyền hít thở chậm rãi đều đặn, tự nhủ với lòng mình rằng đây không phải là lựa chọn mà là hành động bắt buộc phải làm. Đây là ngưỡng cửa lớn cần phải vượt qua dể tìm thấy một ánh bình minh mới.
“Dù gì cũng khó sống, làm một phen kích thích xem sao.” Hắn nở một nụ cười, không rõ ý định ra sao. Nhưng trong đôi mắt đen nhánh ấy lại nổi lên một vệt sắc bén pha chút cuồng loạn. Nếu như lúc này bảo hắn nhiễm phải nguyền rủa như cả điện ngục này thì cũng không sai.
Ngạn Huyền đi đến nơi mà hai nàng mỹ nhân đang ngồi với nhau. Yến Nguyệt có chút khó hiểu nhìn lấy hắn.
“Con hổ kia sắp tới đây rồi.” Một câu xúc tích không vòng vo, hắn lựa chọn trò chuyện với hai cô nàng này không phải vì háo sắc, mà là vì hắn biết rõ đây chính là hai chủ lực thực sự của cả đội.
“Trốn tiếp?” Đường An mở mắt ngẩng nhìn hắn, vẫn như cũ một ánh nhìn lạnh nhạt, tựa như rằng khi sinh ra nàng đã mang bản chất như vậy rồi.
“Không, vô dụng thôi.” Ngạn Huyền lắc đầu. “Chỉ có đối diện trực tiếp mới là nước đi tốt nhất.”
“Cậu điên rồi.” Yến Nguyệt bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng biết rõ thực lực của cả đội và chính mình đến đâu. Nhưng cũng chỉ có như vậy thôi thì không thể nào phản sát ngược lại Hổ Răng Kiếm được, kể cả khi mang [Tế Thần Thuật] ra trực diện nó đi nữa thì cũng vô dụng thôi, thời gian vận hành quá lâu, không thích hợp trong trường hợp đấu tay đôi như thế.
“Điên hay không thì cũng sắp c·hết rồi, tôi không muốn để mọi thứ cứ như vậy.” Ngạn Huyền điên ư? Haha, có lẽ vậy, hắn nghĩ rằng chính mình chỉ đang bốc đồng mà khoác lên một bộ ngụy trang thanh cao mà thôi.
Một con người khi rơi vào tận cùng tuyệt vọng đôi khi sẽ thức tỉnh một cảm xúc hay một năng lực nào đó vực kì vượt trội mà khác xa so với lúc bình thường. Đối với Ngạn Huyền thì như đã cởi bỏ một sợi xiềng xích nặng nề nào đó ẩn giấu sâu trong tâm hồn, để cho con người thật có thể tự do tung bay.
“Ít nhất thì bản thân cô cũng biết là chúng ta đang trong trường hợp như thế nào mà phải không, Yến Nguyệt? Hay còn gọi là [Sa Đọa Thánh Mục]?”
“Haha, ra là cậu cũng biết ngay từ đầu rồi.” Yến Nguyệt cười cợt nhưng không nói gì thêm. Nàng bình thản như không có chuyện gì xảy ra, bởi vì nàng biết, kể cả khi tất cả đều c·hết hết, nàng vẫn sẽ sống.
“Tôi cần sự giúp đỡ của cô.” Ngạn Huyền không chút tình cảm nào mà thốt ra một lời thỉnh cầu như vậy.
“Cậu đã biết tôi có thiên phú đó thì cậu hẳn phải biết đặc tính của nó chứ?.” Yến Nguyệt không hề xem trọng hắn. Trong mắt nàng mọi thứ đều không có ý nghĩa gì, tình cảm hay sinh mệnh cũng chỉ là một thứ gió thoảng qua trong phút chốc. Nàng chỉ tôn trọng một thứ duy nhất, chính là chân lý.
[Sa Đọa Thánh Mục] không phải là một năng lực thiên phú đơn giản. Theo thời gian trôi qua dần dần thì nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của người sở hữu. Đó không phải là một sự thay đổi ngay tức khắc, mà nó sẽ đồng hóa một cách từ tốn khiến cho người sử dụng cũng không thể nào nhận ra được. Quá trình này sẽ tiếp diễn cho đến khi người đó tự nhận mình là một [Sa Đọa Thánh Mục].
Ít nhất đó là những gì mà Ngạn Huyền hỏi dò hệ thống mà biết được. Tuy nhiên Yến Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn bị đồng hóa nên việc thuyết phục vẫn chưa đến mức quá khó khăn.
“Nói nhảm ít thôi, chẳng lẽ cô nghĩ tôi không biết được mục đích thật sự của cô tới đây là gì sao? Còn cô nữa, Đường An?” Đương nhiên, lúc đầu hắn không biết thật. Nhưng qua một khoảng thời gian tiếp xúc trong điện ngục thì vừa mới đây hắn nhận ra một điểm khá kì lạ.
Câu hỏi lớn nhất chính là: Vì sao nàng lại ở đây?
Ban đầu có thể thấy được Yến Nguyệt tương đối thân thiết với lại Đường An, còn có thể là khuê mật của nhau. Nhưng điểm này lại rất quái lạ với một người sở hữu thiên phú [Sa Đọa Thánh Mục] chỉ quan tâm đến thứ mờ mịt như là chân lý. Nên Ngạn Huyền mới rút ra được kết luận là nàng thực chất không có mối quan hệ đặc biệt gì với Đường An, nếu như vậy thì khả năng rất lớn sẽ là mối quan hệ... đối tác với nhau.
Đường An khẽ trừng mắt lườm hắn một cái, nhưng không nói gì nhiều.
“Ồ, vậy cậu nghĩ tôi đến đây với mục đích gì cơ?” Trong ánh mắt của Yến Nguyệt nổi lên một chút hứng thú.
“Vài phút trước thì có lẽ tôi còn không biết được... cô nghĩ xem làm thế nào mà tôi có thể khăng định là Hổ Răng Kiếm sắp đến?” Ngạn Huyền không biết từ khi nào đã dùng giọng điệu đánh đố như bán hàng đa cấp, nhưng câu trả lời gần như đã nằm trong câu hỏi rồi.
“Hửm? Không lẽ nào...” Sự hứng thú trong mắt Yến Nguyệt ngày càng nồng đậm, rõ ràng đã đoán được đáp án mà hắn định nói là thứ gì.
Ngạn Huyền không nhiều lời, trực tiếp lấy [Ma Linh] ra bên ngoài.
Yến Nguyệt liếc mắt qua một cái liền biết chắc chắn đây chính là đồ thật. Nàng liền gật gù, ngoài miệng không khỏi lời tán dương:
“Cậu đúng là may mắn thật đấy, thế mà nhặt được nó trong đây.”
Ừ, may mắn lắm, may mắn phúc phận ba đời nhà cô cả đó.
“Làm sao mà cậu biết được tôi đang tìm thứ này?” Yến Nguyệt nở một nụ cười mỉm, trông xảo trá, quỷ nguyệt tột cùng.
Ngạn Huyền nghĩ qua liền biết ngay nàng đến vì “vật phẩm đặc biệt” [Ma Linh]. Chỉ có đồ đần mới nghĩ nàng sẽ cần “trang bị” [Ma Linh].
“Nói nhảm đủ rồi, tôi không còn nhiều thời gian đâu.”