Chương 10: Ngoài ý muốn
Bọn hắn không phí phạm thêm quá nhiều thời gian nữa liền tiến vào trong điện ngục.
“Chứng kiến thực tế quả nhiên là tốt hơn nhiều...” Ngạn Huyền không tự chủ lẩm bẩm trong miệng. Tâm cảnh của một tên học sinh bình thường như hắn vẫn là quá yếu để có thể chịu đựng được cảnh tượng hoành tráng như thế này.
Hắn đi theo đoàn đội quan sát những kẻ chiến đấu xung quanh đây. Những hiệu ứng từ việc sử dụng năng lực cứ thay nhau đè lên nhau khiến hắn có chút hoa mắt, nhưng khả năng thích nghi môi trường vốn có của bản thân lập tức xoa dịu đi sự khó chịu trong từng giác quan.
“Đánh mấy con quái này chả có gì thú vị sấc, đi tới khu vực sâu hơn đi.” Phan Nguyên liếc nhìn những tên tân binh đánh nhau với thỏ trắng này mà không thoát khỏi nổi lên vẻ chướng mắt trên gương mặt.
Đường An cũng không cãi lại lời hắn ta, chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Phân bố đội hình tương đối cơ bản nhưng lại rất hiệu quả. Cường Quách là một ngự binh nên phải dẫn đầu, đi cặp với hắn là Phan Nguyên, hai người này chiến đấu với nhau có thể gọi là một cặp bài mạnh càn quét hầu hết những con quái nhỏ và có sức chống chịu tương đối cao. Đi sau là chủ lực Đường An, sát thương tầm xa chủ yếu dựa vào chỉ số nhanh nhẹn nên rất linh hoạt trong chiến đấu. Sau cùng chính là Ngạn Huyền và Yến Nguyệt, điều này không phải giải thích cũng có thể hiểu được.
Nhưng thứ mà Ngạn Huyền không hiểu đó chính là tại sao chỉ số phòng thủ của Yến Nguyệt lại cao dọa người đến vậy. Hẳn 60 điểm phòng thủ, chống chịu sát thương còn khủng hơn cả ngự binh của đội. Điều này khác xa hoàn toàn với những gì mà hắn tìm hiểu được lúc ở nhà.
“Đúng là đời không thiếu thứ lạ mà...” Ngạn Huyền chợt cảm thán trong lòng một điều như thế.
Hắn nhìn qua mấy con thỏ đang tung tăng nhảy trên thảo nguyên, trong lòng rất muốn thử g·iết một con xem sao.
“[Thần Nguyền]”
Lần đầu tiên kĩ năng được sử dụng.
Không có bất cứ dấu hiệu nào, không có bất kì hiệu ứng nào được biểu diễn.
Ngạn Huyền chỉ thấy lít nhít thông báo hiện lên trước mặt hắn, kèm theo một sự uể oải ập lên cả cơ thể.
[Kí chủ nhận được một nguyền rủa [Mệt Mỏi] kéo dài 5 giây.]
- 2.7 (Thuộc tính hỏa)
- 2.7 (Thuộc tính băng)
- 2.7 (Thuộc tính hư vô)
- 2.7 (Thuộc tính hắc ám)
...
Chục giây về sau, con thỏ dẫm trúng một cây đinh nhọn, c·hết.
[Chúc mừng kí chủ tiêu diệt được Thỏ Trắng, nhận về được 8 kinh nghiệm]
[Kinh nghiệm hiện tại: 8/100]
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ngạn Huyền trầm mặc, hắn không biết. Hắn dường như phát hiện ra, kĩ năng này hình như có chút phức tạp.
Hắn mở bảng thông tin lên và đọc kĩ lại từng dòng hiệu ứng kĩ năng. Trong đó ghi là “Khi thanh máu chạm đáy thì sẽ vì một lí do nào đó mà c·hết ngay tức” vậy “lí do nào đó” ở đây là dẫm phải cây đinh nhọn, và hắn thậm chí còn không biết có cây đinh nhọn ở đó. Ngạn Huyền cảm thấy kĩ năng này có chút hơi ảo rồi, g·iết người theo tình huống luôn à?
“Nhưng mà thời gian g·iết quái có vẻ hơi lâu...” Ngạn Huyền nhìn phía tiền phong, khi mà một ngự binh như Cường Quách đều có thể giẫm c·hết con thỏ trắng một cách rất thản nhiên.
Do khác biệt về cấp độ sao? Hắn không nghĩ vậy, bởi vì kĩ năng [Thần Nguyền] gây sát thương theo phần trăm máu của kẻ địch chứ không phải tùy theo chỉ số của hắn. Vậy thì chỉ có thể là vấn đề kĩ năng mà thôi. Ngạn Huyền cẩn thận phân tích lại một lần nữa thì mới thấy hắn sai rồi, đây là trường hợp của một con thỏ. Nhưng nếu đối tượng là mục tiêu có máu cao hơn thì sao?
Đổi lại một con quái có hơn triệu máu thì mỗi giây gây trăm nghìn máu cũng không phải chuyện đùa.
Giờ đến một vấn đề khác, đó chính là phản ứng ngược, nguyền rủa cho chính bản thân.
Ngạn Huyền không biết đây là hệ thống cố ý làm ra một năng lực như thế hay chính năng lực nó đã là vậy. Dù là vế nào đi nữa thì cũng không thể không nói đến mức độ nguy hiểm của nó, vừa nãy 5 giây [Mệt Mỏi] thôi thì hắn cũng đủ bị hạ sát bởi con quái cấp cao nào rồi. Nó ảnh hưởng trực tiếp đến thể xác và tinh thần nên loại này cực kì khó để phòng bị, chưa kể chênh lệch cấp độ càng cao thì mức độ nguy hiểm nguyền rủa càng tăng nữa chứ.
“Như này thì chinh phục điện ngục bằng niềm tin à?” Ngạn Huyền cảm thấy cái kĩ năng hại nhiều hơn lợi thế này thì không cần cũng được. Nếu như hắn mà dùng thứ này lên trên thủ lĩnh thì hắn không chắc lắm nguyền rủa nhận về sẽ là thứ gì.
Bức xúc là thế nhưng hắn vẫn không ngừng sử dụng năng lực của mình trên đường đi.
+ 8 kinh nghiệm
+ 8 kinh nghiệm
+ 8 kinh nghiệm
+ 8 kinh nghiệm
+ 8 kinh nghiệm
+ [Mệt Mỏi]
+ [Lơ Là]
+ [Buồn Ngủ]
+ [Đau Bụng]
+ [Chóng Mặt]
...
“Này, cậu có sao không thế? Chúng ta nãy giờ mới đi được 5 phút thôi mà mặt mày xanh tái hết rồi.” Yến Nguyệt đi bên cạnh hơi kì quái nhìn Ngạn Huyền có đủ loại biểu hiện trên người.
“Không sao... tôi ổn lắm.” Ngạn Huyền gắng gượng chịu qua 5 giây nguyền rủa cuối cùng rồi trở lại trạng thái bình thường.
“Haha, không chịu được bầu không khí trong này thì về nhà bú sữa mẹ đi nhóc.” Phan Nguyên ngước mặt về phía sau chế giễu một câu rồi tập trung dọn đường phía trước.
Được rồi, không chấp nhặt với người không biết.
Nếu có thể nói thì khoảng thời gian vừa qua như thể được kéo dài gấp nghìn lần. Cảm giác thực sự không hề dễ chịu tí nào, cứ đi vài ba bước lại nhận đến một “triệu chứng” lên trên người. Ngạn Huyền lúc này lại bắt đầu hối hận về việc lấy lí do cơ thể không được khỏe để nghỉ phép, bây giờ thì cơ thể hắn thật là không hề khỏe tí nào rồi.
Trải nghiệm như thế cũng đủ để khiến hắn sang chấn tâm lí một khoảng thời gian lâu dài. Đồng thời việc này dần để Ngạn Huyền ngấm được khái niệm về thiên phú cấp X, năng lực tượng trưng cho nhân quả.
“Chuyện này không được ổn lắm nhưng chắc là sẽ dần quen thôi.” Ngạn Huyền động viên ý chí kiên trì của bản thân, nếu bỏ cuộc từ đây thì có khác nào một tên phế vật đâu.
Nếm trải khổ đau là thế, nhưng mà mọi thành quả đều sẽ xứng đáng nhận được phần thưởng.
[Chúc mừng kí chủ lên cấp 2]
[Chỉ số sức mạnh + 0.1]
[Chỉ số phòng thủ + 0.1]
[Chỉ số nhanh nhẹn + 0.1]
[Tên: Ngạn Huyền]
[Chủng tộc: Người]
[Thiên phú: Kẻ Xui Xẻo (0.1%)]
[Cấp bậc thiên phú: X]
[Cấp: 2 (Chưa tiến hóa)]
[Kinh nghiệm: 4/200]
[Sức mạnh: 1.1]
[Phòng thủ: 1.1]
[Nhanh nhẹn: 1.1]
[Máu: 22/22]
...
Ngan Huyền không ngạc nhiên lắm, hắn đã bắt đầu nghi ngờ từ khi hắn thấy được hiệu ứng xấu [Vận Rủi Quanh Thân] rồi.
Hắn ổn, hắn đang dự đoán rằng khi nào mình mới có thể đạt được 100 máu...
“Chúng ta chưa đi được bao lâu mà? Tại sao trời bắt đầu tối rồi.” Cường Quách mang theo một sự nghi ngờ khi ngước nhìn lên trên cao.
“Không thể nào như thế được... điện ngục thì làm gì có phân biệt ban ngày với ban đêm đâu chứ?” Yến Nguyệt có một dự cảm không hề tốt tí nào. Dường như lí trí đang mách bảo nàng nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
“Chà, tôi đoán đây là dấu hiệu của một sự kiện đặc biệt đấy.” Phan Nguyên kiệt ngạo ban đầu cũng trở nên điềm tĩnh hơn trong những tình huống lạ thường mà đánh giá xung quanh.
Ánh hoàng hôn hiển lộ rõ trên từng ngọn cỏ trên vùng thảo nguyên. Sự kiện đặc biệt mà Phan Nguyên nói đến là sự thay đổi thất thường vào một dịp ngẫu nhiên trong điện ngục. Trong những dịp này thường sẽ xảy ra một vài biến đổi trong cấu trúc tổng thể về lối đi. Đồng thời xuất hiện vài loại quái vật mà trong điện ngục trước đây chưa từng có.
“Nếu như đây là sự kiện đặc biệt thật thì bỏ phiếu xem chúng ta nên rời khỏi chỗ hay nên đi tiếp xem.” Cường Quách rất tự nhiên đề nghị một cuộc bỏ phiếu như thế.
“Rời.” Đường An cũng cảm thấy trong đây có chuyện gì đó không ổn lắm.
“Tôi cũng rời.” Yến Nguyệt theo.
“Tôi đề nghị đi tiếp.” Cường Quách bỏ phiếu khác hai nàng mỹ nhân kia.
“Và tôi đoán... chắc cậu cũng thế nhỉ?” Hắn nhìn về phía Phan Nguyên, cả hai hiểu ý nhìn nhau cười cợt.
“Dĩ nhiên rồi.” Phan Nguyên vô cùng tự tin khi đối đầu với những kẻ thù mạnh hơn mình. Với thiên phú [Huyền Đao] thì hắn có thể tăng sát thương gây ra đối với những con quái mang hình dáng to xác, và một số loại quái vật đặc biệt.
“Vậy là còn...” Hắn ngậm trong miệng ý cười. Trong tích tắc cả đội đều nhìn về phía Ngạn Huyền.