Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu

Cố Sự Điều Giáo Đạo Sĩ Của Hồ Yêu - Chương 2




Kỳ Mặc – Kỳ công tử là một nhân vật nổi danh ở kinh thành. Y tuấn dật tiêu sái, hào hoa phong nhã, cách nói năng đã thể hiện khí chất phong nhã bất phàm, không biết làm bao nhiêu nam nữ chết mê chết mệt. Kỳ công tử xuất thân từ một thị trấn nào đó có truyền thống thư hương thế gia, sau đó ra ngoài học tập, ở kinh thành cũng đã được vài năm. Nghe nói cha nương y đã bắt đầu thúc giục y về nhà, còn muốn y lấy nương tử từ kinh thành về, làm Kỳ gia đại thiếu phu nhân.

Vì thế, các bà mối dường như muốn đi nát cửa phủ đệ của Kỳ công tử rồi. Kinh thành có rất nhiều dòng dõi quan lại, thấy phủ đệ của Kỳ công tử chỉ là một nơi dùng để ở tạm khi học xa, vậy mà đã trang hoàng lộng lẫy như vậy, ai không muốn gả nhi nữ cho Kỳ công tử? Bọn họ cũng phái người đi hỏi thăm qua, Kỳ gia ở thị trấn nọ có thể nói là gia cảnh tốt, nhà cao cửa rộng, giàu có, nhiều của cải, nghe nói ăn đến ba đời cũng không phá sản, huống chi Kỳ công tử hoàn toàn không giống một tên bại gia tử.

Tranh họa đưa đến quý phủ của Kỳ công tử hết đợt này đến đợt khác, mở ra xem, mỹ nam mỹ nữ loại hình gì cũng có, trong đó, gia cảnh và giáo dưỡng của từng người đều không cần bàn tới. Bà mối chỉ thấy Kỳ công tử nghiêm túc xem một vài cuộn tranh, trong mắt đều là ý cười, trên mặt một vẻ tao nhã, không hề háo sắc chút nào, bọn họ thầm than Kỳ công tử quả nhiên là quân tử khiêm khiêm.

Trong lúc Kỳ công tử đang náo nhiệt tuyển vợ, trong kinh thành đột nhiên truyền ra tin đồn có yêu hồ thường lui tới. Nghe nói yêu hồ này sẽ hiện thân trong giấc mộng của con người, còn cố tình dùng bộ dáng của Kỳ công tử đi quyến rũ, thiếu niên thiếu nữ xuân tâm nhộn nhạo liền mây mưa một phen với vị “Kỳ công tử” kia, ngày hôm sau bệnh lập tức nặng lên, toàn thân nhũn xuống vô lực, tựa như bị hút mất nhân khí.

Lúc mới đầu cũng có người hoài nghi đó là Kỳ công tử thật, nhưng Kỳ công tử tựa như người trời, sao có thể là hồ yêu? Nhất định là yêu hồ giảo hoạt ghen tị với Kỳ công tử cho nên liền dùng diện mạo của y, muốn bôi nhọ danh dự của Kỳ công tử, khiến cho Kỳ công tử không cưới được vợ đây, nhất định là như vậy không sai!

Trong khách điếm, một đám người nói chuyện phiếm nói yêu hồ kia thế này thế nọ, lại xuống tay với công tử nhà ai, đúng là yêu nghiệt, đột nhiên nói nói một hồi liền nói tới Kỳ công tử.

“Nghe nói Kỳ công tử đã tuyển được đối tượng ưng ý rồi đấy!”

“Là công tử hay khuê nữ nhà ai vậy?”

“Là khuê nữ nhà họ Hoàng, gọi là Hoàng Hoa. Kỳ công tử đã đưa sính lễ qua, ba ngày nữa sẽ đón dâu!”

“Chậc chậc, Hoàng Hoa này thật có phúc.”

“Còn không phải sao!”

Thương Huyền một thân áo lụa dài mộc mạc, đầu đội đạo quan, trên lưng đeo thanh  kiếm dài, bên ngoài bọc một tấm vải màu xanh, nghe xong đoạn đối thoại này mày kiếm liền hơi chau lên. Hắn uống cạn trà trong chén, thả xuống bàn mấy đồng tiền, rồi sau đó đứng lên, đi tới một bên, chắp tay hỏi.

“Mạo muội quấy rầy, có thể cho ta biết Hoàng phủ ở đâu không?”

Mấy người đang trò chuyện hăng say đột nhiên bị gián đoạn, nhìn quần áo phục sức của người tới là một đạo sĩ, vốn đang rất khinh thường, liếc mắt lên nhìn liền sợ ngây người, hóa ra là một mĩ thiếu niên tiên phong đạo cốt!

“À…… Hoàng phủ ở ngay phố Vân Môn.”

Thương Huyền gật gật đầu, chắp tay đáp tạ sau đó nhanh nhẹn rời đi. Mấy người kia còn đang ngốc lăng, nước miếng chảy ròng ròng, gắt gao nhìn chằm chằm theo hướng mỹ đạo sĩ rời đi, ba hồn bảy phách không biết bay đến nơi nào.

“Này này này, hồi thần hồi thần! Vương Lộ, người ta là đạo sĩ đó, ngươi có muốn cũng không có khả năng đâu.”

“Uhuhu…… mụ nội hắn, đối tượng lão tử nhất kiến chung tình cư nhiên lại là một đạo sĩ, trời thật không chiều lòng người!” Vương Lộ bi phẫn nói.

Thương Huyền cũng không biết sau khi mình đi lại có một hồi phong ba như vậy, một mình đi đến Hoàng phủ bái phỏng, bày tỏ mục đích đến. Hoàng lão gia đương nhiên đang hoan hỉ vì đối tượng kén vợ của Kỳ công tử chính là khuê nữ nhà mình, nhưng trong kinh thành lại thường thường có truyền thuyết về yêu hồ lui tới, làm cho trong lòng lão lo lắng.

Nhỡ đâu Kỳ công tử này thật sự là cái loại như đạo sĩ Thương Huyền này nói, là một yêu hồ ngàn năm thì sao? Khuê nữ bảo bối của lão sao có thể gả cho yêu hồ, nếu như sau khi khuê nữ gả đến Kỳ gia, bị hút sạch tinh khí mà chết…… Ái nữ như mạng, Hoàng lão gia cũng không dám mạo hiểm.

“Không biết đạo trưởng có phương pháp gì tra xét hay không?”

Thương Huyền rút trường kiếm trên lưng ra, đặt trong lòng bàn tay.

“Kiếm này tên gọi là “Thanh Vân” là của gia sư thân truyền, trên trời dưới đất trảm yêu trừ ma vô số. Trong phạm vi mười dặm, nếu như có bất kỳ yêu vật nào, kiếm Thanh Vân sẽ phát ra luồng sáng trắng. Cách yêu vật ba bước, kiếm Thanh Vân sẽ xuất hiện luồng sáng đỏ.”

Hoàng lão gia nhìn thấy kiếm Thanh Vân tỏa ra luồng sáng trắng chói lọi, không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phủ đệ của Kỳ công tử, vừa vặn nằm trong phạm vi mười dặm.

“Cự ly ba bước coi như có thể sắp xếp được. Kỳ thật hai lão nhà chúng ta chỉ có một nữ nhi, nguyện ý lấy lần bái đường đầu tiên ở trước quý phủ nhà ta làm bái biệt, lại nghênh tiểu nữ hồi hương mới bái đường lần thứ hai. Không bằng đạo trưởng người hôm đó an vị ở vị trí thượng khách, hẳn là sẽ có cơ hội?”

“Không được. Yêu hồ giảo hoạt, tính cảnh giác cao, chỉ duy nhất không đề phòng tân nương tử.”

“Ý của đạo trưởng là?”

“Thứ cho ta mạo muội. Ba ngày sau, ta sẽ thay lệnh thiên kim bái đường cùng Kỳ công tử, nếu kiếm Thanh Vân không hiện ánh sáng đỏ, ta sẽ đổi lại với lệnh thiên kim, để lệnh thiên kim cùng Kỳ công tử hồi hương bái đường; ngược lại nếu kiếm Thanh Vân hiện ra ánh sáng đỏ, ta cũng có cơ hội, chém chết yêu nghiệt hại người này.”

Hoàng lão gia trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn đáp ứng, vì chung thân đại sự của khuê nữ, chút chuyện nhỏ ấy cũng không thành vấn đề.

Ba ngày sau, Kỳ Mặc một thân hồng y của tân lang, kiệu hoa cùng dàn nhạc khua chiêng gõ trống đi đến Hoàng phủ. Hoàng phủ trên dưới trong ngoài cười nói rộn rã, trong đại viện đặt một trăm bàn rượu, bất cứ trẻ con hãy người lớn, chỉ cần nói được một lời hay sẽ có bánh kẹo ăn, còn bên ngoài cũng phân phát cháo thịt cho khất cái, để họ cũng có thể chung vui, ăn một bữa no.

“Giờ lành đến!”

Tân nương mặc áo đỏ đội khăn voan đỏ trên đầu, Kỳ Mặc đã chờ sẵn ở đó, trên khuôn mặt văn nhã tuấn dật nở nụ cười tươi, còn mang theo vẻ vui sướng không thôi. Hoàng lão gia nhìn ngang ngó dọc, đều cảm giác con rể mình không có chút nào giống yêu hồ, không có chút dáng vẻ của yêu nghiệt, chỉ hy vọng là đạo trưởng Thương Huyền đa tâm.

“Nhất bái thiên địa!”

Kỳ Mặc và tân nương cùng nhau hướng ra cửa, bái.

“Nhị bái cao đường!”

Kỳ Mặc và tân nương hướng mặt tới phía chủ vị là Hoàng lão gia và Hoàng phu nhân mà bái.

“Phu thê giao bái!”

Kỳ Mặc và tân nương mặt đối mặt, bái.

Đang lúc Hoàng lão gia cảm thấy may mắn vì đạo trưởng không có động tĩnh gì, xem ra con rể không phải là yêu hồ. Thì Thương Huyền liền ra tay. Hắn kéo khăn voan xuống, “xoạt” một cái rút kiếm Thanh vân giấu ở giữa bàn bát tiên và vị trí chủ vị ra, ánh sáng đỏ từ kiếm Thanh Vân lóe ra, kiếm kêu lên ong ong, trực tiếp bổ tới người Kỳ Mặc.

“Yêu hồ lớn mật, mau hiện hình!”

Theo tiếng hét lớn này của Thương Huyền, khách khứa đều choáng váng, chỉ có mình Hoàng lão gia là đã biết trước chuyện, nhìn ánh sáng đỏ chói mắt của kiếm Thanh Vân, mồ hôi lạnh liền tuôn ra. Không thể tưởng tượng được Kỳ công tử lại thật sự là yêu hồ kia!

“Ha ha ha ha, tiểu đạo sĩ, chỉ bằng ngươi?”

Kỳ công tử luôn tỏ vẻ tao nhã, đột nhiên phát ra tiếng cười làm cho người ta sợ hãi, xé bỏ y phục tân lang vướng víu, lộ ra một cái áo dài màu đen cùng cái đuôi hồ ly bên trong, đối chiêu với Thương Huyền. Thương Huyền tay trái cầm kiếm, thế kiếm sắc bén, từng chiêu chém thẳng vào chỗ hiểm của Kỳ Mặc; thân hình Kỳ Mặc thoắt ẩn thoắt hiện, phảng phất như quỷ mị, lại vô cùng nhanh nhẹn, thành thục.

Thương Huyền rùng mình, yêu hồ này còn chưa thi triển thuật pháp, đã khó giải quyết như vậy, phải mau tốc chiến tốc thắng!

“Thanh Vân phiêu mạc!”

Chiêu này thật ảo, thật khó lường, phiêu mạc như nhẹ tựa mây, đường kiếm khó dò, mũi kiếm thành công hướng tới trước ngực Kỳ Mặc, chỉ kém nửa tấc nữa là có thể đâm vào. Kỳ Mặc lại chỉ dùng hai ngón tay là có thể kẹp lấy mũi kiếm, tay phải đẩy kiếm bắn ra, kình đạo cường liệt tác động đến tay Thương Huyền, làm cho tay trái của hắn cầm kiếm run lên, cơ hồ cầm không nổi kiếm.

Sao có thể?! Bất cứ yêu vật nào chỉ cần chạm vào kiếm Thanh Vân, lập tức sẽ tựa như bị sét đánh lửa thiêu, sẽ bị kiếm Thanh Vân gây thương tích, mà yêu hồ này lông tóc không tổn hại chút nào, còn cầm kiếm không buông. Tay trái Thương Huyền vẫn cầm kiếm không buông, tay phải thiết lập đạo ấn Thanh Vân, muốn chụp lên người Kỳ Mặc.

“Nương tử, chúng ta đã bái đường thành thân, ngươi sao có thể mưu sát vi phu như vậy?”

Kỳ Mặc thản nhiên cười nói, kẹp lấy kiếm Thanh Vân kéo gần lại về phía mình, liền kéo Thương Huyền vào trong lòng, cướp đi lợi khí duy nhất trong tay hắn, vừa ôm lấy cái eo mềm dẻo dai, vừa hít một hơi trên cần cổ hắn, hì hì cười nói

“Nương tử thật thơm.”

Khách trong phòng thở dốc kinh ngạc, đây là yêu hồ đùa giỡn đạo sĩ sao? Bất quá, đạo trưởng này cũng đúng là một mỹ thiếu niên, cũng đáng bị đùa giỡn…… Bậy bậy bậy, nghĩ linh tinh gì vậy?

“Ngại quá, bản hồ đi trước, không hẹn gặp lại!”

Kỳ Mặc nhanh chóng điểm huyệt toàn thân Thương Huyền, khiêng hắn lên, một màn khói xanh mù mịt xuất hiện, một người một hồ đều đã biến mất. Khói tản ra hết, khách khứa lúc này mới như sực tỉnh lại từ trong mơ, nếu không phải hiện trường còn hỗn độn bừa bãi, ai cũng không dám tin màn đấu kiếm vừa rồi vừa xảy ra.

Hoàng lão gia sai người tới quê nhà của Kỳ công tử tìm kiếm, nhà cao cửa rộng, sản nghiệp của Kỳ gia, toàn bộ đều biến mất, người trong trấn còn nói chưa từng nghe thấy nhà họ Kỳ kia, nhất định là nhầm rồi. Kỳ công tử, Kỳ gia cùng đạo trưởng tên Thương Huyền kia đều biến mất, ai cũng không biết đạo trưởng Thương Huyền gả thay kia đi đâu? Kết cục ra sao?

Không ai biết.