Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 89




Mùa hè năm nay vẫn nóng như vậy, sau khi một tràng pháo tay vang lên, ngày bảo vệ luận văn của đại học A chính thức kết thúc. Mọi người lần lượt đứng lên rời đi.

Kiều Ngữ Tịch nhìn lại một lượt nơi đã cất giữ bốn năm thanh xuân của mình, lưu luyến mà rời khỏi. Mấy ngừoi cùng ký túc xá với cô khoác tay nhau cùng trở về ký túc, thời sinh viên kết thúc rồi, trở lại dọn dẹp rồi rời đi thôi.

Một ngừoi bỗng nói:" Ngữ Tịch, thấy có ngừoi nói bạn trai cậu đã tới từ sớm, vẫn luôn trong phòng của hiệu trưởng nói chuyện tới tận giờ này"

Kiều Ngữ Tịch cười:" Anh ấy không nói gì với tớ, có lẽ không muốn làm ảnh hưởng buổi bảo vệ luận văn."

Lúc này, điện thoại của cô vừa vặn có cuộc gọi tới, Kiều Ngữ Tịch híp mắt cười, nhận điện thoại, giọng người đàn ông vẫn dịu dàng như ngày nào:

"Bên em kết thúc rồi chứ, em về ký túc nghỉ ngơi một lúc, chờ anh tới xách đồ xuống cho em."

Hôm nay ký túc xá nữ mở cửa, cho phép ngừoi nhà của sinh viên ra vào. Cuối cùng hôm nay anh cũng có thể được nhìn thấy nơi mà cô gái của anh đã sống mấy năm nay.

Buổi trưa hôm ấy anh còn mời cả phòng cô ăn cơm, sau đó hai ngừoi mới trở về nhà họ Kiều. Mấy năm này, công ty của ba Kiều phát triển ngày càng tốt, sau lưng còn có Mạc Hàn âm thầm giúp đỡ, gia đình cô đã không còn ở căn hộ nhỏ trước đó nữa, hiện tại đang ở một căn biệt thự phía Nam thành phố. Chỉ có một điều đáng tiếc là ba mẹ cô không có dự định sinh thêm cho cô đứa em nào, hai ngừoi vẫn luôn dồn toàn bộ sức lực và tình yêu thương lên người cô.

Kiều Ngữ Tịch chọt chọt tay anh, không dám mạnh tay vì anh còn đang lái xe:

"Anh tới gặp hiệu trưởng bàn chuyện gì mà lâu vậy?"

Mạc Hàn vẫn chăm chú lái xe, tay phải lật ra bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô:" Trao đổi chút lợi ích, mấy hôm nữa em sẽ biết thôi."

"Cố tình tỏ ra thần bí, không cần nghĩ cũng biết có liên quan đến em"

Mạc Hàn bẹo má cô:"Ngừoi yêu anh thật sự rất thông minh"



Cô gạt tay anh ra, vẻ mặt ghét bỏ:"Dù sao em cũng tốt nghiệp loại giỏi đó, khá là lợi hại nhé."

Ba Kiều hôm nay vẫn phải tới công ty, chỉ có mẹ cô ở nhà, chốc chốc lại ra cửa đứng ngóng xem cô đã về tới nơi chưa.

Xe vừa dừng lại, bà đã vội đi tới, Kiều Ngữ Tịch chạy lại ôm bà:"Trời nắng như vậy sao mẹ không ở trong nhà đợi."

"Mẹ rảnh rỗi, đi lại cũng coi như tập thể dục.

Một tháng rồi chưa gặp con gái, bà rất nhớ cô, muốn đứng đợi cô để nhìn thấy cô sớm hơn một chút.

Mạc Hàn cũng xuống xe, chào hỏi:"Dì Đình ạ.

Sau đó vòng ra đuôi xe lấy đồ đạc của cô mang vào nhà.

"Mau vào trong, mẹ cắt sẵn dưa hấu rồi, để hai đứa ăn giải nhiệt. Còn có cả chè hạt sen Ngữ Tịch thích ăn nữa, con nói dạo này thường hay mất ngủ mà ăn hạt sen tốt."

Kiều Ngữ Tịch ôm bà nũng nịu:"Mẹ là tốt nhất. Con nhớ cơm mẹ nấu lắm, cơm ở nhà ăn đã sớm ăn đến phát chán rồi, chỉ có cơm mẹ nấu ăn mãi cũng không chán thôi."

"Vậy hôm nay ăn nhiều một chút, buổi tối muốn ăn gì, để ba con trên đường về tiện rẽ qua chợ mua nguyên liệu. Hôm nay ông ấy sẽ về sớm"

"Mẹ nấu gì con cũng thích ăn."

Mạc Hàn đi phía sau nhìn hai mẹ con, trong mắt toàn bộ đều là dịu dàng.