Mạc Hàn thở phào nhẹ nhõm, anh lo cô sẽ không đành lòng mà quay ra trách anh, thật ra anh đã sớm ra tay rồi.
Buổi trưa ba Kiều và dì Đình mang cơm trưa tới, sau đó ở lại chăm cô, Mạc Hàn rời đi xử lý một chút vấn đề, đến tận khi trời tối mới đội sương gió trở về.
Anh không tới gần, sợ đem hơi lạnh nhiễm vào người cô nên đi tới nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi tới, hôn một cái lên trán cô.
"Ba mẹ anh buổi chiều có tới đây. Cả chú thím nhỏ nữa.
"Ừm, bọn họ rất thương em"
"Ba và dì Đình cũng vừa trở về. Em phải nói mãi hai người mới chịu về nghỉ ngơi."
Mạc Hàn:"Anh đã báo trước với hai ngừoi anh sắp về tới nơi, mọi người đều biết tình cảm của mình, không ai tranh giành việc chăm sóc em với anh."
Kiều Ngữ Tịch:"Bao giờ em được ra viện?"
Mạc Hàn lại hôn vào khoé môi cô một cái:"Ngoan, ở đây điều dưỡng thêm vài ngày đã nhé."
Kiều Ngữ Tịch nằm viện đủ mười ngày mới thuyết phục mọi người cho chuyển về nhà. Lại điều dưỡng một tháng, sức khoẻ đã không còn vấn đề gì cả.
Ở trong nhà suốt một tháng trời, may mà có dì Đình hàng ngày chăm sóc, trò chuyện cùng, cô mới bớt chán nản, buổi tối còn có ba Kiều và Mạc Hàn cùng ăn cơm, chuyện kia cũng trở nên xa dần giống như đã xảy ra từ lâu lắm.
Mấy nay thời tiết lạnh hơn một chút, căn nhà nhỏ nhà họ Kiều cũng chỉ ngăn được gió chứ không chắn được tất cả cái lạnh của mùa đông, không cẩn thận giữ ấm sẽ rất dễ bị ốm. Dì Đình có mệt trong người, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường, nấu bữa cơn dinh dưỡng cho cả nhà.
Trong lúc nấu, đầu hơi đau, lơ đãng một cái mà cắt trúng vào tay, bà đau đớn kêu lên một cái. Kiều Ngữ Tịch cũng đang đứng trong bếp giúp bà rửa rau, bị doạ cho sợ hãi, hét lên:
"Mẹ, có sao không. Chảy nhiều máu quá. Đợi con lấy hộp y tế."
Dì Đình bất ngờ vì tiếng gọi 'mẹ' của cô, ngơ ngác đến quên cả rửa đi vệt máu.
Kiều Ngữ Tịch lấy hộp y tế tới, kéo tay bà để dứoi vòi nước, rửa sạch, rồi lại cần thận sát trùng, băng bó lại cho bà.
Khoé mắt bà ửng đỏ, Kiều Ngữ Tịch lại nghĩ có lẽ do bà đau quá nên khóc" Bình thường con cũng không biết làm nhẹ nhàng thì dùng lực như thế nào, đau lắm sao ạ?"
Dì Đình lắc đầu:"Không đau chút nào cả. Vừa rồi, con gọi ta là gì?"
Kiều Ngữ Tịch mới nhớ lại vừa nãy mình đã hét lên rất rõ ràng, cô vừa cất gọn đồ vào hộp, vừa cừoi:
"Mẹ không phải là mẹ của con sao?"
Dì Đình gật đầu dứt khoát:"Đương nhiên là phải rồi, con gái ngoan.
Bữa cơm hôm đó, cả nhà quây quần, ba Kiều và Mạc Hàn cũng phát hiện ra cô đã đổi cách xưng hô, một nhà bốn người đều cảm thấy thoả mãn, hạnh phúc.
Sức khoẻ đã không còn gì đáng ngại, Kiều Ngữ Tịch một hai phải tiễn anh xuống dứoi nhà. Mạc Hàn đành phải chọn ra chiếc áo phao lông vũ ấm nhất, lại quấn mấy vòng khăn len quanh cổ cô rồi mới đồng ý cho cô xuống tiễn mình.
Anh cầm tay cô, đút vào túi áo mình, hai ngừoi bước chầm chậm đi về phía thang máy:
"Trong lòng thoải mái rồi chứ?"-Anh hỏi cô
Cô gật đầu:"Mẹ đối xử với em như nào em đều cảm nhận được. Ngày ấy trong
bệnh viện, lúc nhìn thấy mẹ lo lắng mà quên cả đổi dép đã chạy tới bệnh viện, lúc ấy em đã nhận định bà chính là mẹ của em rồi."
"Dì Đình là một người rất tốt."