Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 84: Linh cảm chẳng lành




Cô nói chỉ qua đó một chút, với tình trạng mối quan hệ mẹ con của họ hiện tại, cô có thể đến đó đã là rất nể mặt rồi, sẽ không có chuyện tâm sự hàn huyên đến tận giờ này vẫn không thấy trở về.

Mạc Hàn gọi lại một lần nữa, lần này điện thoại đã báo không thể liên lạc được. Điện thoại của cô để trong balo đã sớm bị hết pin, không ai ngó ngàng tới. Anh đứng dậy muốn rời đi, ba Kiều nhận ra anh có chút khác lạ, vội vàng đứng lên theo.

"Sao vậy, Ngữ Tịch có chuyện gì sao?"

Mạc Hàn không có ý định giấu ba Kiều, anh nói:"Cô ấy có nói Vương Như Ý bị ốm, muốn cô ấy tới thăm, thời gian đã qua được mấy tiếng, hẳn là phải trở về, nhưng hiện tại ngừoi không thấy, điện thoại cũng không liên lạc được"

Ba Kiều hiểu ra, biết được tâm trạng bất an cả chiều nay của mình đến từ đâu, dì Đình nghe được cũng vội vã đi ra.

"Con đi tìm cô ấy."

"Con đưa chú đi, chú ở nhà không yên tâm"

Dì Đình cũng thêm lời:"Cả dì nữa, dì đi tìm cùng mọi người."

Ba Kiều cắt lời bà:"Tôi với Mạc Hàn đi tìm con bé, bà cứ ở nhà đi, biết đâu con bé trở về, cần bà thông báo cho tôi biết nữa."

Hai ngừoi vội vàng cầm áo khoác lao ra khỏi nhà, chiều nay cô có tiết học, anh biết cô xuất phát từ phía cổng trường. Vừa đi anh vừa gọi cho người quen làm bên cục cảnh sát giao thông. Nhờ quan hệ mà tìm lại video từ lúc cô rời khỏi trường.



Một lúc sau xe lái tới trước cục cảnh sát, hai ngừoi vội vàng xuống xe. Người bạn kia khá khách sáo với Mạc Hàn, anh ta dẫn Mạc Hàn và ba Kiều đi tới phòng giám sát. Mấy người ở đó nhìn thấy họ tới thì đều cung kính chào hỏi ngừoi bạn kia, có vẻ chức vụ không hề thấp.

Video được phóng lớn, Mạc Hàn nhìn thấy Kiều Ngữ Tịch đi lên một chiếc xe taxi, thời gian khớp với thời gian cô gửi tin nhắn tới cho anh. Nếu không có gì bất thường thì cô cũng sẽ không mất tích tới tận giờ này, không liên lạc được với ai.

Một vị cảnh sát phụ trách hình ảnh, đổi qua nhiều camera dọc đường, bám theo hình ảnh chiếc taxi đó, có nhiều đoạn đường khuất và không coa camera giám sát, vậy nên phải xem lại nhiều cung đường mà chiếc xe có thể đi qua.

Tới khi tìm được điểm đến cuối cùng của chiếc xe cũng đã là nửa tiếng sau. Nhìn thấy tên bệnh viện, viên cảnh sát khẽ nhíu mày

"Sao lại là nơi này?"

Mạc Hàn hỏi:"Nơi này có vấn đề gì sao?"

Viên cảnh sả giải thích:" Bệnh viện này làm ăn có chút không sạch sẽ, đã bị cảnh sát để mắt tới một thời gian, hiện vẫn đang thu thập chứng cứ để một mẻ bắt gọn. Cũng có ngừoi tố cáo, bọn họ còn buôn bán nội tạng trái phép nữa, chỉ là bằng chứng chưa đủ, bọn chúng vẫn rất ung dung, cũng che đậy rất kỹ."

Video tua với tốc độ cao gấp mấy lần, đến khi chạy tới thời gian khớp với thực tế, cơ bản xác định Kiều Ngữ Tịch không hề rời đi từ khi bước vào, camera bên ngoài cửa sau cũng không ghi lại được gì, khả năng chắc chắn được rằng, từ khi bước vào, cô chưa từng rời đi.

Mạc Hàn cùng ba Kiều nóng ruột nhanh chóng chạy ra khỏi cục, người bạn kia cũng cùng mấy viên cảnh sát lên một chiếc xe khác chạy theo anh. Anh ta có linh cảm rằng những chứng cứ mà họ còn thiếu có khả năng hôm nay sẽ thu thập đủ.

Ba Kiều gấp gáp đến hai bàn tay xoắn chặt vào với nhau, hơi thở dồn dập, cảm giác khó chịu bao trùm khắp khoang xe. Mạc Hàn lái xe, mắt nhìn thẳng lạnh nhạt, nhưng bàn tay nắm chặt vô lăng đến mức sắp khiến cho vô lăng biến dạng, chân đạp ga hết cỡ, chiếc xe lao vút đi chẳng mấy đã không còn thấy tăm hơi.