Nghe giọng ông ta giận dữ, bà ta có chút sợ hãi, nhưng cái khiến bà ta thật sự sợ, còn là chuyện nghiêm trọng hơn:
"Nhưng mà con bé hiện tại được nhà họ Mạc che chở như vậy, nhỡ đâu..."
Người đầu kia hừ mạnh một tiếng:" Bà đẻ ra nó mà không thuyết phục được nó sao, dù gì cũng là máu mủ ruột thịt, nó không chịu giúp thì người đời cũng sẽ phỉ nhổ lên đạo đức của nó. Nhà họ Mạc còn cần một đứa con dâu không có đạo đức sao. Không nói nữa, bà nghĩ cách hẹn nó tiếp đi." C
Nói xong ông ta tắt máy cái rụp, không để cho bà ta phản bác cầu nào. Nếu như không phải đã đi đến ngõ cụt, mọi biện pháp đều đã sử dụng thì bà ta cũng không túng quẫn đến mức phải tìm tới Kiều Ngữ Tịch. Nhưng bằng vài thủ đoạn, chồng bà ta đã tìm ra được tư liệu, Kiều Ngữ Tịch hoàn toàn phù hợp với điều kiện, bà ta chỉ có thể làm liều một lần thôi.
Trước khi tới Kiều Ngữ Tịch đã báo cho Mạc Hàn biết, lúc cô đi ra đã thấy chiếc xe quen thuộc đỗ ngoài cửa đợi.
Chút buồn bực vừa rồi cũng theo gió thổi đi không ít, cô chạy bước nhỏ tới mở cửa bên ghế phụ lái ngồi lên.
Mạc Hàn không chút bất ngờ, anh tăng thêm một chút nhiệt độ, không tăng quá nhiều sẽ dễ khiến cô shock nhiệt. Anh cầm lấy hai bàn tay đã ửng đỏ vì lạnh của cô, xoa xoa nhẹ rồi lại đưa lên thổi.
"Còn lạnh không em?"
"Anh thổi thêm hai cái sẽ hết lạnh."
Mạc Hàn cưng chiều thuận theo ý cô, thổi thêm vào tay cô mấy cái.
"Em hết lạnh rồi."
Quen dần với cái ấm áp trên xe, cô kéo thấp khóa áo khoác xuống, lại cài dây an toàn vào.
"Đưa em đi ăn đồ ngon nhé."
Kiều Ngữ Tịch đồng tình: "Được ạ, em đói lắm rồi."
Mạc Hàn biết, cô gặp được mẹ mình hẳn là sẽ chẳng có tâm tình mà ăn cơm, anh vừa tới không lâu thì cô đã lên xe, hẳn là đến đồ ăn cũng còn chưa kịp lên đã bỏ ra ngoài rồi. Cũng đã giữa trưa, bạn gái nhỏ tham ăn chắc chắn đã rất đói bụng.
Ăn xong hai người về lại căn hộ của anh, Kiều Ngữ Tịch muốn xem phim, anh thì luôn chiều theo ý cô vô điều kiện, thế là ôm theo một chiếc chăn nhỏ, hai người quấn chặt nhau trên sofa xem đến khi bộ phim kết thúc, Kiều Ngữ Tịch cũng đã ngủ quên từ lúc nào.
Bộ phim tình cảm lãng mạn không tránh khỏi có nhiều cảnh mập mờ gợi lên vài hình ảnh trong tưởng tượng. Lại còn có ngừoi con gái mình yêu nhất đang ôm trong lòng, đầu anh cũng đã rục rịch có vài ý nghĩ, nhưng khi nhìn lại, đã thấy cô ngủ quên mất rồi, anh lại không nỡ làm cô tỉnh giấc.
Anh hôn nhẹ lên khoé môi của cô, nhìn cô thật lâu. Lúc trước hiểu nhầm cô đã mang thai, đúng thật là dở khóc dở cười. Ngày ấy anh kiêng kị nghĩ cô mang thai nên không làm ra hành động gì vượt giới hạn cả. Sau này, mặc dù biết đấy chỉ là hiểu lầm, xuất phát từ sự tôn trọng, anh với cô cũng chưa từng phát sinh chuyện kia lần nào nữa.
Nhịn được đến tận bây giờ, thật sự anh cũng có chút khổ sở.
Ngủ gần hết một buổi chiều, Kiều Ngữ Tịch khoan khoái duỗi lưng tỉnh dậy. Bên cạnh là người đàn ông cao lớn, từ trên xuống dứoi một bộ đồ đen thùi lùi đang dùng máy tính bảng xử lý công việc.
Cô với lấy điện thoại gần đó, đầu thuận tiện gối đầu lên đùi anh xem điện thoại.
"Ba em nói buổi tối chúng ta về ăn cơm." -Kiểu Ngữ Tịch vừa đọc được tin nhắn ba Kiều gửi cách đây hai tiếng trước.
"Ừm, chú cũng nhắn cho anh rồi. Cũng không còn sớm, chúng ta chuẩn bị về bên đó thôi."
"Vâng."