Tối thứ sáu, Mạc Hàn tới đón Kiều Ngữ Tịch về nhà như thường lệ. Khi cô đã yên ổn ngồi trên xe, cài dây an toàn xong nhưng vẫn chưa thấy anh cho xe rời đi. Cô quay sang hỏi:
"Sao vậy anh?"
"Anh có chuyện muốn nói, là về bên phía nhà họ Bạch."
Kiều Ngữ Tịch cười nhẹ một cái:"Em đã nghe được chút tin tức rồi."
Bạn bè mà cô giao du tầng lớp nào cũng có, cũng có người biết mẹ ruột cô sau này gả tới nhà họ Bạch, vậy nên có người kể với cô tình hình nhà đó cũng là chuyện bình thường.
Mạc Hàn nhẹ thở ra:"Em nghĩ sao?"
Kiều Ngữ Tịch nhẹ giọng:"Để cho họ một con đường."
Mạc Hàn gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, anh xoa đầu cô cưng chiều, cô gái của anh trước giờ vẫn luôn lương thiện như
vลy.
Nhà họ Mạc không làm khó nữa, nhưng những nhà đầu tư quan trọng vẫn không quay trở lại, nhà họ Bạch chỉ tìm được một vài mối làm ăn nhỏ lẻ, cũng tạm thời giữ lại được bát cơm của mình
Chỉ mới mấy tháng, nhà họ Bạch tan tác như nhà hoang, tin dữ dồn dập kéo đến, đứa con trai ông ta coi như bảo bối được chuẩn đoán mặc bệnh nặng. Vương Như Ý cả ngày chỉ ôm lấy con trai, chẳng thèm quan tâm tới sắc mặt của chồng bà ta nữa. Ông Bạch vì đau sót cho con trai, cũng dần bớt cay nghiệt hơn.
Kiều Ngữ Tịch không biết đến những chuyện này, cô hàng ngày vẫn vui vẻ lên lớp, khi không có tiết sẽ chạy về nhà, cùng ba cô và dì Đình ăn cơm. Dì Đình gần đây đã dọn tới nhà cô sống, ba Kiểu cũng thường xuyên về nhà hơn. Cả gia đình vui vẻ, hoà hợp, là dấu hiệu tốt. Ba Kiều cũng muốn nhân cơ hội này, cho cô thấy, không phải cuộc hồn nhân nào cũng sẽ đi tới bế tắc.
Thấm thoát lại gần hết một năm, trải qua một năm yên bình này, Kiều Ngữ Tịch không đụng mặt người nhà họ
Bạch nữa. Cô cũng không còn nghĩ đến những chuyện không vui trước đó, cũng không muốn nghĩ đến người mẹ ruột có cũng như không kia. Dì Đình đối xử với cô rất tốt, từ ngày bà ấy tới đây, cả căn nhà ấm áp lên rất nhiều, chỉ là cô vẫn chưa đổi được cách xưng hô, vẫn gọi dì Đình như ngày đầu tiền.
Hôm nay ba Kiều không có nhà, bữa tối chỉ có Kiều Ngữ Tịch và dì Đình dùng cơm tối. Không khí có chút hơi trầm xuống, Kiều Ngữ Tịch chống đũa, giương mắt nhìn người phụ nữ dịu dàng ở phía đối diện:
"Dì với ba con có ý định sinh một đứa em cho con không?"
Dì Đình thoáng sửng sốt vì câu hỏi của cô, tai bà hơi đỏ lên, mặt mũi luống cuống:
"Con bé này, hai người chúng ta cũng đã sắp năm mươi tuổi, còn sinh nở gì nữa chứ?
"Y học ngày nay rất phát triển, dì cũng chỉ mới bốn mươi, vẫn còn rất trẻ mà."
Bản năng của phụ nữ là làm mẹ, người phụ nữ sau khi lấy chồng đều muốn có con cái của mình, con cái đôi khi còn quan trọng hơn cả chồng mình.
Dì Đình thu lại sự kinh ngạc, gương mặt lại dịu dàng như cũ:" Nhà chúng ta, có con là đủ rồi."
Đối với vấn đề này, Kiều Ngữ Tịch không cố chấp hỏi tiếp nữa, trong lòng lại có thêm một chút ấm áp cùng chua sót. Dáng vẻ này nếu như mẹ cô có được một chút, cô cũng sẽ không hận bà đến mức này.
Lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ như vậy, Kiều Ngữ Tịch cúi xuống tiếp tục ăn cơm, trong bát lại đầy thêm một miếng thịt.
"Đừng nghĩ ngợi gì nữa, mau ăn cơm đi con."
Kiều Ngữ Tịch mỉm cười:"Vâng, cảm ơn dì."