Bữa tiệc diễn ra vào buổi tối, vậy nên không cần phải vội vàng, buổi sáng Mạc Hàn trước khi đến công ty đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô, còn cô khi mở mắt ra đã gần đến chín giờ.
Kiều Ngữ Tịch vừa ăn sáng vừa cầm điện thoại gọi điện cùng với Mạc Hàn.
"Buổi trưa không thể về ăn cơm cùng em được rồi, buổi họp sẽ phải kéo dài sang tận buổi chiều mới có thể kết thúc được."
Kiều Ngữ Tịch:"Vậy anh cũng phải ăn uống đầy đủ đấy nhé.'
"Ừm. Nghe lời bạn gái. Em ăn tiếp đi, anh cần quay lại cuộc họp rồi."
Kiều Ngữ Tịch bỏ điện thoại xuống, thở dài, bạn trai cô kiếm tiền vất vả quá, cô phải trưởng thành thật nhanh để san sẻ bớt gánh nặng cùng anh mới được.
Buổi chiều sau khi ngủ một giấc, Kiều Ngữ Tịch vươn vai duỗi người một cái khoan khoái, lại va phải bức tường thịt vững chắc ở bên cạnh. Cô mở choàng mắt ra nhìn sang thì lại bắt gặp khuôn mặt yêu nghiệt của bạn trai mình.
Mạc Hàn cũng bị hành động của cô làm tỉnh giấc, anh kéo cô vào lòng ôm chặt, nhắm mắt ngủ tiếp, không hề có ý định thức dậy.
"Anh về khi nào vậy, không phải còn tham gia tiệc sao, sẽ muộn mất."
"Muộn cũng không sao cả. Không có chuyện gì quan trọng bằng việc ôm bạn gái ngủ cả."
Kiều Ngữ Tịch nhìn anh chằm chằm muốn kéo anh dậy:" Sao anh lại giống con nít vậy chứ, bữa tiệc này quan trọng như vậy. Không thể để em trở thành tội đồ được, anh mau dậy đi."
Mạc Hàn:"Vẫn còn có ba mẹ anh ở đó nữa mà, có anh hay không cũng không ảnh hưởng."
"Anh là chủ tịch mà nói vậy được hả. Em hỏi lần cuối, anh có chịu dậy không hả?"
Nghe ra được chút tức giận trong giọng nói của cô, Mạc Hàn không cố trêu cô nữa, anh hôn một cái thật kêu lên má cô rồi ôm cô cùng ngồi dậy.
"Dậy rồi, phải nghe lời bạn gái."
Kiều Ngữ Tịch hừ nhẹ đẩy anh ra, không thèm nhìn anh nữa mà đi ra khỏi phòng.
Là buổi lễ quan trọng nên Kiều Ngữ Tịch không tự trang điểm ở nhà, hai ngừoi đi tới một cửa tiệm trông rất tinh tế, phong cách tối giản nhưng không giấu được sự cao cấp.
Phong cách trang điểm hiện đại chủ yếu lấy đôi mắt phượng làm điểm nhấn, thêm chút bắt sáng, cùng hàng mi cong vút, chỉ một cái nhấc mắt nhẹ cũng đủ làm thần hồn kẻ đối diện lảo đảo. Đôi môi căng mọng, thấp thoáng ý cười cùng hàng răng trắng thẳng tắp. Cả gương mặt toát lên vẻ kiêu sa cao quý từ trong cốt cách. Mái tóc cũng được búi cao tinh tế để lộ cần cổ thon dài, bờ vai mắc áo tiêu chuẩn. Chiếc váy màu rượu vang dù đắt tiền, quý giá đến đâu giờ phút này cũng chỉ là vật trang trí, thêu hoa trên gấm cho vẻ đẹp của cô.
Ngay cả Mạc Hàn cũng phải nhuốt nước bọt, cả người bỗng cứng nhắc, bối rối trước vẻ đẹp của cô lúc này. Bình thường cô không hề trang điểm đã vô cùng xinh đẹp, nhưng nét đẹp ngày hôm nay lại là vẻ đẹp rất khác, có thêm sự trưởng thành so với thường ngày.
Kiều Ngữ Tịch sải bước trên đôi cao gót uyển chuyển tới gần, ánh mắt tập trung vào chiếc khăn gấp để trong túi ngực của anh, màu khăn trùng với màu chiếc váy trên ngừoi cô.
"Mạc Tổng, như vậy có được coi là đồ đôi không?"
Mạc Hàn vòng một tay qua eo cô, kéo cô sát vào ngực mình, Kiều Ngữ Tịch bị bất ngờ, đưa tay chống lên ngực anh lấy lại thăng bằng. Mùi nước hoa của anh hôm nay khác với mùi tươi mát hàng ngày, hôm nay là một mùi đậm hơn lại càng thêm huyền bí, Kiều Ngữ Tịch bị choáng đến mê mẩn, ánh mắt mê ly nhìn anh không chớp mắt.
"Em nói xem."
Các nhân viên nhìn thấy cảnh này cũng phải rung động, mặt ai nấy đều đỏ bừng, biết ý lui hết ra ngoài.
"Anh nghiêm chỉnh chút đi.