Sau khi ăn tối xong, Mạc Hàn nhất quyết kéo cô đi mua sắm, cô có từ chối như thế nào cũng không cãi lại được anh:
"Em ngoài đi học ra thì cũng có cần đi tới đâu đâu, đồ đạc đã có rất nhiều rồi."
'Không phải con gái luôn thấy bản thân không có gì để mặc sao. Lần đầu anh có bạn gái, em cũng phải cho anh trải nghiệm được đưa bạn gái đi mua đồ chứ."
Kiều Ngữ Tịch:" Thế anh mua đồ của anh đi, em đi cùng chọn giúp anh."
Mạc Hàn:" Vậy anh phải nhờ bạn gái chọn giúp anh nhiều nhiều chút rồi. Nhưng trước đó, chúng ta đi mua đồ của em trước nhé."
Vậy là với sự kiên trì của Mạc Hàn, Kiều Ngữ Tịch bị đưa đến một cửa tiệm đồ nữa cao cấp. Mạc Hàn nghiêm túc đánh giá từng bộ đồ giống như đang phân tích thị trường kinh tế vậy, sau đó một hồi thì trên tay nhân viên đã có đến 7 8 bộ đồ cùng váy các kiểu, Kiều Ngữ Tịch bị đẩy vào phòng thay đồ.
Lúc gần đi tới cửa phòng thay đồ, Kiều Ngữ Tịch nhanh mắt nhìn thấy bóng dáng quá quen thuộc qua lớp kính.
Vương Như Ý cùng con gái của chồng hiện tại là Bạch Đường đang khoác tay nhau vừa đi vừa cừoi nói, mẹ con thân thiết hơn cả ruột thịt là cô đây. Nói không đau lòng là giả, nhưng cô cũng chẳng còn là đứa trẻ luôn khóc lóc đòi mẹ nữa rồi.
Cô thở dài một cái, thành phố lớn vậy mà ra đường vẫn chạm phải nhau. Nhưng mà vũng đúng thôi, đây là trung tâm thương mại lớn nhất thành phố A, tầng này lại là tầng cao cấp nhất, với tính cách thích khoe mẽ của hai ngừoi đó, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.
Kiều Ngữ Tịch dứt khoát đi vào phòng thay đồ, không có ý định chào hỏi gì cả.
Phía bên kia, Vương Như Ý được Bạch Đường khoác tay, cười nói đi vào một cửa hàng cao cấp khác, nhân viên ra sức nịnh nọt, bà ta nghe vô cùng thoải mái, vung tiền một cái mua liền những mấy cái. Bà ta ham hư vinh, từ lúc lấy ba của Bạch Đường lại càng thêm khinh bỉ khoảng thời gian mù quáng vì tình yêu mà bất chấp khi còn trẻ.
Kiều Ngữ Tịch bước ra với một chiếc váy dài màu be đơn giản, là chiếc kín đáo nhất trong số nhưng cái mà anh chọn, tà váy dài tới gót chân thướt tha, cổ kiểu Đức gần như che đi hoàn toàn cần cổ trắng nõn, bảo thủ nhưng không hề gây khó chịu cho ngừoi đối diện.
Nhân viên xoắn xít tiến tới, khen cô không ngớt:" Phu nhân, ngừoi mặc bộ này thật sự quá hợp đi, bộ này rất kén ngừoi mặc, đã không biết bao nhiêu người muốn có nó nhưng rồi lại bỏ cuộc vì không thể dung hòa được với chiếc váy. Nó như thiết kế riêng để dành cho ngừòi vậy."
Nhân viên càng tâng bốc, mặt Kiều Ngữ Tịch lại càng đỏ, ánh mắt của ngừoi đàn ông cũng hướng thẳng trên ngừoi cô, nóng rực, thưởng thức không chút che đậy.
Kiều Ngữ Tịch hiếm lắm mới có giây phút bẽn lẽn hỏi anh:" Có đẹp không?"
Mạc Hàn nhuốt nước bọt, cảm thấy càng kín đáo càng dễ dàng khơi gợi ý nghĩ muốn chinh phục có lẽ chính là cảm giác của anh lúc này:
"Đẹp lắm, bạn gái anh mặc gì cũng đều đẹp."
Kiều Ngữ Tịch được khen thì rất vui vẻ, quay trái quay phải nhìn ngắm bản thân một lượt, cũng thấy thích chiếc váy.
"Em vào thử những bộ khác nữa đi."
Kiều Ngữ Tịch lại bận rộn đi vào phòng thay đồ, trong lúc chờ cô Mạc Hàn cũng bận rộn trả lời điện thoại.
Lúc này ở phía ngoài cửa hàng, Vương Như Y với Bạch Đường cũng đi tới cửa hàng này, Bạch Đường nhìn thấy
Mạc Hàn ngồi trong cửa hàng thì hai mắt sáng rực, kéo tay Vương Như Ý:
"Mẹ, nhìn kìa, là Mạc Hàn đó. Đúng là anh ấy rồi.