Buổi chiều, Mạc Hàn lái xe đưa cô tới cổng ký túc, chiếc xe của anh nhìn đơn giản nhưng giá trị không hề nhỏ,
Kiều Ngữ Tịch không muốn gây chú ý nên bảo anh đỗ trước một con hẻm gần đó.
Mạc Hàn:"Em nhớ những gì anh nói chưa?"
"Rồi mà, em có phải trẻ con nữa đâu, anh dặn dò còn dài dòng hơn cả cha già nhà em nữa."
"Chưa gì đã chê anh dài dòng rồi. Ở trường có chuyện gì thì nói với anh nhé, anh giải quyết thay em. Giờ anh là bạn trai em, em không cần phải làm gì cả, cứ nhiệt tình mà sai bảo."
"Em vào đây, ngồi đây anh còn dài dòng không ngừng mất."
Mạc Hàn kéo tay cô lại:"Ngữ Tịch, có thể hôn tạm biệt một cái không?"
Cô tá hóá nhìn ngó xung quanh, dù sao cũng vẫn là ban ngày, ngừoi qua lại không thiếu:
"Anh bớt lộn xộn đi, ngừoi ngoài họ nhìn thấy đấy."
Kiều Ngữ Tịch định mở cửa đi thì lại bị anh níu lại: " Không được phớt lờ tin nhắn của anh. Nếu nhớ anh thì cứ tìm anh bất cứ lúc nào."
"Em biết rồi mà."
Cô mở chốt cửa, trước lúc đi ra ngoài còn quay lại hôn nhẹ một cái lên môi anh, khi anh còn chưa hoàn hồn đã thấy cô lấy xong vali, kéo đi đc một đoạn khá xa rồi. Anh cười ngây ngốc, khởi động xe lái đi.
Nay là chủ nhật, nhưng công việc nhiều ngày trước cứ trì hoãn, Mạc Hàn lái xe tới công ty tăng ca. Lúc xử lý xong công việc cũng đã gần nửa đêm, bạn gái đã chúc ngủ ngon từ hơn một tiếng trước, hăn là đã say giấc.
Căn nhà thiếu đi bóng dáng của cô, tự dưng Mạc Hàn lại không muốn quay trở về nữa, anh lái xe về lại nhà bà mẹ.
Vừa bước vào cửa lại gặp được mẹ Mạc, bà cười cười:" Ây zô, xem ai lại nhà này, đây có phải thằng con trai ngoại trừ khuôn mặt ra thì không có cái gì để ba mẹ tự hào được nữa không nhỉ?"
Mạc Hàn cầm lấy cái cốc trống không của mẹ Mạc, tự nhiên đi vào trong bếp rửa:" Không phải mẹ suốt ngày khoe khoang ở bên ngoài con trai mẹ tốt như thế nào sao?"
Mẹ Mạc trợn mặt:" Ai nói với với con thế, nhắc đến con làm mẹ xấu mặt thôi, gần ba mươi tuổi đầu không dẫn được cô gái nào về nhà."
Mạc Hàn đi tới đằng sau, hai tay đặt lên vai bà đẩy về phía thang máy:" Nửa đêm rồi, mẹ không đi ngủ sao, phải ngủ sớm da mới trẻ như gái mười tám được."
Mẹ Hàn bĩu môi:" Không cần con nhắc, mẹ có chồng mẹ chăm sóc, con ngừoi lúc nào cũng như mười tám, đâu có như con, tâm hồn sắp thành lão già rồi. Con vẫn chưa theo đuổi được Ngữ Tịch sao. Có cần mẹ chỉ cho vài cách không?"
"Mẹ à, con mẹ vẫn chưa vô dụng đến như vậy đâu."
"Hồi bằng tuổi con, bố con đã có con trai đưa đi nhà trẻ rồi đấy. Mẹ cũng thấy thích con bé đó, hoạt bát đáng yêu, con bé mà làm con dâu mẹ thì tốt, nhưng con trai mẹ không được giỏi giang, mẹ thật rất đau đầu, hay là mẹ giúp con lôi kéo cảm tình của con bé nhé. Con bé còn ở chỗ con không, chắc chắn là không rồi, không thì sao con lại về nhà giờ này chứ."
Mẹ Hàn vẫn còn không ngớt lời cho tới tận khi bị đẩy vào phía trong phòng ngủ, Mạc Hàn chỉ có thể lắc đầu cười cười, quay lưng đi về phía phòng ngủ của mình.
Anh đã quá quen với những lời này của mẹ mình, trước đó thì lần nào cũng cảm thấy khá bất lực, nhưng hôm nay càng nghe càng thấy tinh thần thoải mái lạ thường, hẳn là tác dụng của việc yêu đương.