Ở một căn phòng nào đó cách đường đua không xa, mấy ngừoi đàn ông cũng chưa thoát được sự phấn khích từ trận đua vừa rồi. Phía trước màn hình lớn vẫn còn đang chiếu cảnh về đích vừa rồi của quán quân.
Mặc dù không nhìn rõ được mặt tay đua, nhưng ai cũng có thể nhận ra quán quân lần này chỉ là một cô gái mảnh mai.
Mấy tên đàn ông bụng bia ngồi đó cừoi khả ố, thỉnh thoảng lại thêm một hai câu nịnh nọt, lấy lòng hai ngừoi đàn ông trẻ tuổi ngồi ở chính giữa.
''Cậu Mạc, cậu Tạ, hai cậu thấy sao. Nghe ngừoi bên dứoi nói, cô gái kia nhan sắc không tệ đâu, dáng ngừoi kia cũng là cực phẩm. Hai cậu có muốn tôi dẫn ngừoi tới trước mặt hai cậu không.''
Mạc Hàn trước nay chưa từng vướng tin đồn tình cảm với bất kỳ ai, hẳn là vẫn chưa tìm được cô gái nào khiến anh thấy thú vị. Còn Tạ Tuấn Vũ nghe nói có giữ người đẹp nào đó ở trong nhà, nhưng cũng không thể cản mấy tên đàn ông bụng phệ kia giới thiệu thêm phụ nữ cho hai anh.
Tạ Tuần Vũ cũng chẳng thèm cho mấy tên kia một ánh mắt, anh ta cụp mắt nhấp một ngụm rượu, miệng nhếch lên một cái khinh bỉ.
Mạc Hàn cũng ghét những trò ép buộc như vậy, anh đứng dậy, vẫn nói lời khách sáo:" Hôm nay cảm ơn các vị đã tiếp đón, về dự án kia, chúng tôi sẽ xem xét cân nhắc sau.''
Tạ Tuấn Vũ cũng đứng dậy, hai thanh niên cao lớn, vẻ ngoài xuất sắc bình thản bước ra khỏi căn phòng, mấy ngừoi kia có bực tức trong lòng cũng không dám tỏ thái độ gì.
Ra đến xe, Tạ Tuấn Vũ mới bật cừoi một tiếng coi thường:" Mấy con cáo già đó nghĩ có thể nuốt được dự án lớn này của chúng ta, đúng là dã tâm không nhỏ, không sợ nuốt không trôi còn mất mạng sao.''
Mạc Hàn:'' Cũng chỉ đến vậy, hôm nay chúng ta tới đây cũng đã nể mặt ngừoi già. Sau này, mấy lão đó có muốn có cơ hội lên tiếng cũng không ai cho.''
Chiếc ô tô lao vút đi, bỏ lại một làn bụi phía sau lưng, phía xa xa vẫn còn những tiếng reo hò phấn khích của đám ngừoi trên đường đua.
Kiều Ngữ Tịch đã thay bộ đồ đua ra, lại trở về dáng vẻ ngừoi con gái mong manh, yếu đuối, như lột xác thành một ngừoi khác.
Trời cũng đã về khuya, giờ này ký túc xá cũng đã khoá cửa, Kiều Ngữ Tịch đành phải trở về nhà, nếu bị ba Kiều bắt gặp còn phải nghĩ lý do để lấp liếm chuyện hôm nay nữa.
Kiều Ngữ Tịch tay cầm giày, chân chỉ đi mỗi tất, rón rén từng bước nhỏ đi vào trong nhà. Cả căn nhà tối om, không một tiếng động, vậy nên dù có nhẹ nhàng hết sức mà vẫn còn có tiếng động nhỏ phát ra.
Cánh cửa một căn phòng cạch một cái, cửa mở ra, ánh sáng từ phòng ngủ hắt ra ngoài soi rõ người đang rón rén giữa phòng khách.
Ba Kiều:" Ngữ Tịch, sao con lại trở về giờ này, không phải con sẽ ở lại ký túc sao?''
Kiều Ngữ Tịch giật thót, đứng thẳng người lên rồi nhìn ba Kiều cười ngoan ngoãn:
"Hôm nay chẳng phải mới nhập học sao, con ra ngoài ăn uống cùng bạn bè. Muộn quá rồi không về được ký túc nên ai về nhà nấy.''
Kiều Ngữ Tịch nghĩ đúng là cô ra ngoài ăn uống cùng bạn bè mà.
Ba Kiều:" Vậy hả, con gái đi một mình về khuya vậy không an toàn, lần sau nhớ gọi ba đi đón.''
''Vâng ạ.''
''Nhập học thuận lợi chứ, quan hệ bạn bè có ổn không.''
''Dạ ổn ạ. Cũng muộn rồi, ba nghỉ ngơi đi, con cũng buồn ngủ quá.''
''Ừ, đừng thức khuya, con ngủ sớm đi.''
''Ba ngủ ngon.''
Kiều Ngữ Tịch thở phào rồi đi nhanh về phòng mình rồi đóng cửa lại, may mà ba Kiều không phát hiện ra.