Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 30: Lễ kỷ niệm




Ngày lễ kỷ niệm đã tới, vừa mới sáng sớm Kiều Ngữ Tịch đã bị nhóm bạn dựng dậy, kéo tới địa điểm tập kết, mặc trang phục diễn, trang điểm theo chủ đề.

Vì tính cách Kiều Ngữ Tịch luôn lạnh nhạt, hờ hững, vậy nên cả đám đã sửa lại kịch bản, để cô không còn quá nhiều lời thoại, dù vậy cũng chẳng khiến Kiều Ngữ Tịch hào hứng chút nào với vở kịch này.

Phía hội trường dần dần có nhiều người tới hơn nữa. Hai hàng ghế phía trước luôn đặc biệt dành cho lãnh đạo có chức vụ cao cùng với những khách mời tai to mặt lớn.

Trang điểm xong xuôi, cả đám ngừoi cũng xôn xao ngó nghiêng ra phía bên ngoài để hóng hớt tình hình.

Đám con gái mới lớn hò hét phấn khích, dù sao cũng đều là những người non trẻ, chưa có cơ hội tiếp xúc với nhiều tinh anh lớn ở ngoài đời.

"A...A... Anh kia đẹp trai quá."

"Trời ạ, hai ngừoi đàn ông vừa đi vào đúng là cực phẩm. Ngừoi phụ nữ đi bên cạnh cũng quá mức xinh đẹp rồi, nhìn giống một siêu mẫu nào đó quá."

"Họ là ai vậy, còn tới ngồi trên hàng ghế khách quý đầu tiên nữa, hẳn là ông lớn nào đó rồi."

Tiếnh bàn tán xôn xao về mấy ngừoi vừa bước vào. Mạc Hàn, Tạ Tuấn Vũ, Lộ Tuyết cũng đã quá quen với những ánh mắt như vậy, thế nên dáng vẻ vẫn cao ngạo, thong thả ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp từ trước.

Chào hỏi với mấy ngừoi gần đó xong, Mạc Hàn vẫn luôn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại đang hiển thị ở khung tin nhắn với Kiều Ngữ Tịch.

Trước đó anh có hỏi, cô cũng đã trả lời rằng hôm nay cô có tham gia, nhưng suốt dọc đường tới đây, anh không tìm thấy bóng dáng của cô. Tin nhắn gửi cho cô cách đây một tiếng cũng không thấy trả lời, tâm trạng Mạc Hàn có chút mất kiên nhẫn.

Những sự kiện như này, Mạc Hàn vẫn không thích tham gia, nhưng vì có cô gái anh thích ở đây, lần đầu tiên anh chấp nhận lời mời của trường học.

Kiều Ngữ Tịch cũng theo hướng mọi người chú ý mà nhìn ra, không quá khó để cô biết mọi người đang bàn tán về ai. Bộ trang phục được cắt may tinh tế không che được vóc dáng cân đối, cao lớn, mà còn làm tăng thêm khí chất chững chạc, răn rồi của anh.



Gương mặt lạnh nhạt, xa cách nhưng ngũ quan lại quá mực đẹp đẽ, khiến ngừoi khác không dám lại gần, nhưng lại không nhịn được mà trộm nhìn thêm vài cái.

Kiều Ngữ Tịch nghĩ, có phải mấy hôm không gặp mà anh lại có thể đẹp trai thêm một chút, phong thái kia cũng là lần đầu tiên cô thấy được, cảm thấy có chút xa lạ.

Như có một tia vô hình thúc giục, Mạc Hàn đang cúi đầu nhìn điện thoại bỗng ngẩng mặt lên, ánh mắt hướng về phía bên cánh gà, chính xác tìm được gương mặt mà anh đang mong nhớ.

Khoé môi Mạc Hàn hơi cong nhẹ một chút, ánh mắt dịu đi lại có thêm chút ít dịu dàng.

Khoảng cách không mấy xa, Kiều Ngữ Tịch đã thấy anh nhìn cô, hai ánh mắt đối diện nhau, một kinh ngạc một thâm tình.

Mấy nữ sinh đang đứng cạnh cô hít một ngụm khí, mắt mở to ngạc nhiên, họ chỉ biết anh đang nhìn về phía này, không biết chính xác là đang nhìn Kiều Ngữ Tịch. Họ túm tay nhau thì thầm:

"Anh ấy nhìn về phía chúng ta kìa, trời ơi, có phải anh ấy vừa cười không, tôi chết trong nụ cười đó mất thôi."

"Không ai thấy ánh mắt anh ấy à, sự thâm tình kia đâm thẳng vào tim tôi rồi."

"Tôi thấy, tôi thấy..."

"Ai có được anh ấy chắc là ngừoi may mắn nhất trên đời này."

Mấy nữ sinh vẫn đang bàn tán, Kiều Ngữ Tịch không biết sao bản thân lại thấy hơi chột dạ, cô không nhìn anh nữa mà cụp mắt, trốn vào phía trong.

Mạc Hàn không hề buồn bực vì hành động trốn tránh của cô, anh đã thu hết sự bối rối vừa rồi, tâm trạng lại tốt thêm một chút, càng thấy hôm nay đến đây là quyết định đúng đắn.