Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 3: Giải thưởng những từng đây




Kiều Ngữ Tịch năm nay mười chín tuổi, so với bạn học cùng khoá thì cô lớn hơn một tuổi. Vì một biến cố nhiều năm trước mà cô đã nghỉ học một năm.

Ngày nhập học của trường đại học hàng đầu của thành phố A vô cùng nhộn nhịp. Sinh viên bắt đầu nhập học thì vừa vui mừng vừa mong chờ cuộc sống sinh viên. Các sinh viên khoá trên thì nhiệt tình hướng dẫn cho những gương mặt vẫn còn đang bỡ ngỡ.

Những ngày như này, gương mặt nổi bật của ai đó sẽ dễ dàng trở thành chủ đề thảo luận của mọi người. Giống như Kiều Ngữ Tịch vậy. Gương mặt quá mức xinh đẹp, dáng ngừoi cân đối, chỗ nào cần thì chắc chắn không thiếu, vòng eo nhỏ nhắn như có thể dễ dàng bẻ gãy kia làm nam sinh xung quanh cảm thấy mắt mình nóng lên.

Vẻ đẹp không hề mỏng manh, mà còn có chút bất cần đời của Kiều Ngữ Tịch càng làm tăng sức thu hút của cô. Con gái có phẩm vị riêng quả nhiên luôn tạo ấn tượng mạnh hơn là kiểu con gái ra vẻ yếu đuối cần bảo vệ.

Suy cho cùng con trai luôn muốn có cảm giác chinh phục được hơn là cảm giác bảo vệ được ngừoi khác. Nhưng cũng không có ai tiến lại gần bắt chuyện với cô, vì nét lạnh nhạt xa cách cao ngạo đó của cô.

Phòng ký túc của cô có ba ngừoi nữa, nhưng có vẻ không thân thiện lắm, cô cũng không mấy quan tâm, cũng không có ý định làm thân gì với bọn họ. Dù sao ba Kiều cũng đã định sắp tới sẽ ở lại thành phố A, vậy nên đã mua một căn nhà nhỏ. Ký túc đối với Kiều Ngữ Tịch cũng chỉ thêm một chốn nghỉ chân.

Sau khi ăn cơm tối xong, Kiều Ngữ Tịch ở lại phòng ký túc, gác chân, cầm điện thoại chơi game thì có cuộc gọi đến:

''Alo''

''Ngữ Tịch, sao chị còn chưa đến vậy?''

Một giọng nói trong trẻo vang lên ở đầu dây bên, có thể nghe ra là đang rất sốt sắng.

Kiều Ngữ Tịch:'' Không đi, chị phải ở trường làm sinh viên ngoan.''



''Thôi mà chị Tịch, em lỡ khoác lác trận này chị chắc chắn có mặt rồi. Với lại tiền thưởng trận này gấp mấy lần so với những trận chị thi trước đây đó, chị lỡ bỏ qua à.''

Nhắc đến tiền thưởng, Kiều Ngữ Tịch mắt sáng lên, bật người ngồi dậy:''Được rồi, chờ chị.''

Kiều Ngữ Tịch nhanh chóng thay quần áo, mang theo áo khoác chạy nhanh ra ngoài. Trận đấu này vừa hay tổ chức ngay tại thành phố A, thuận lợi để cô có thể tham gia.

Mấy bạn cùng phòng nhìn thấy cô vội vàng ra khỏi cửa cũng không hỏi han gì, họ tự thấy ngừoi như Kiều Ngữ Tịch không đơn giản, không dám dây dưa vào.

Bắt một chiếc taxi, đi tới vùng ngoại ô rộng lớn, nơi đây có một đường đua xe lớn nhất thành phố A. Vô số khúc cua ngoằn ngoèo đáng sợ nối tiếp nhau.

Trên đường đua, hàng loạt xe mô tô, những thanh niên cao lớn, bên cạnh còn có những cô em ăn mặc thiếu vải uốn éo nịnh nọt. Không khí ồn ào, náo nhiệt, tiếng bàn tán sôi nổi không ngớt.

Một cô gái nhìn thấy Kiều Ngữ Tịch thì hớt hải chạy tới:" Chị Ngữ Tịch, cuối cùng chị cũng tới. Đồ của chị đây, chị đi thay đi. Xe của chị, anh Thuỵ cũng đã mang tới rồi. Lần này giải thưởng những từng đây đấy nhé, nghe nói có thêm ngừoi tài trợ, vừa mới nâng mức thưởng lên.''

Cô gái này chính là ngừoi vừa gọi điện cho Kiều Ngữ Tịch. Cô nhìn theo động tác tay của cô gái, mày nhướng lên hứng thú.

Kiều Ngữ Tịch:'' Con số không nhỏ, giải thưởng lần này chị đây phải lấy chắc rồi.''

Nói rồi cô cầm lấy quần áo cô gái kia đưa, đi về phía phòng thay đồ.