Mạc Hàn rót thêm nước cho mọi người xong cũng tiện rót cho mình một chén, đặt tách trà xuống rồi mới nhìn Kiều Ngữ Tịch:
"Em đây là con của chú Kiều sao, lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp em.''
Kiều Ngữ Tịch thầm phỉ nhổ trong lòng, giả vờ giả vịt cũng giống lắm. Nhưng có ngừoi lớn ở đây, cô không thể cứ vậy mà lật bài với anh, chỉ có thể tươi cừoi chào hỏi lại:
"Anh Mạc Hàn, xin chào.''
Mạc Hàn vẫn giữ điệu cười chói mắt đó, nhưng rơi vào mắt Kiều Ngữ Tịch lại giống như đang ám chỉ, khiêu khích cô.
Mẹ Mạc ôm thằng bé con cũng đã quay trở lại:" Mọi ngừoi vào ăn cơm nhé, không biết Ngữ Tịch thích gì nên bác đã cho mấy món đặc sản của thành phố A, mong là con sẽ thích.''
Kiều Ngữ Tịch:" Bác gái khách sáo rồi, đồ ăn của thành phố A rất ngon, con đều thích, cảm ơn bác.''
Mẹ Mạc:" Vậy thì tốt.''
Mạc Hàn nhướng mày nhìn cô đầy ý cừoi, bác gái sao, xưng hô kiểu này quả thật không tệ.
Không biết có phải cố tình sắp xếp không, xung quanh bàn ăn hình tròn không quá lớn, Kiều Ngữ Tịch lại vô tình ngồi cạnh ghế của Mạc Hàn, cô liếc mắt sang thằng bé vẫn đang ngồi giữ ba mẹ Mạc, ánh mắt có chút chột dạ.
Ba Kiều nhìn thằng nhỏ kháu khỉnh kia thắc mắc: "Bé con đáng yêu quá, là của Mạc Hàn sao, cháu đã kết hôn rồi à?''
Khoé mắt Mạc Hàn thoáng nhìn qua ai đó, lễ phép trả lời ba Kiều:" Cháu cũng muốn lắm nhưng không phải, thằng bé là con của chú nhỏ cháu, hiện tại vẫn chưa có đối tượng. Nếu chú Kiều có thấy ai hợp với cháu thì chú giúp cháu làm cầu nối nhé.''
Ba Kiều cừoi tươi:" Được được, giỏi giang như cháu không lo không tìm được vợ tốt.''
Kiều Ngữ Tịch trộm nhìn biểu cảm của ngừoi ngồi cạnh, lại bất ngờ bị anh quay sang bắt được, cô bối rối cầm cốc nước lên uống vài ngụm, che đi sự bối rối của mình.
Mạc Hàn cũng không cố tình ám chỉ gì nữa, lịch sự dùng bữa. Kiều Ngữ Tịch cũng cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, nhưng đôi lúc cô và anh cùng đưa đũa gắp cùng một loại thức ăn, cô vẫn giật mình mà thu đũa lại.
Mạc Hàn buồn cười lại dùng đũa dùng chung gắp món đó vào bát cô, mọi người còn đang bận dồn sự chú ý vào bé Hạt tiêu nhỏ, không ai để ý đến hai ngừoi. Kiều Ngữ Tịch liếc anh một cái, rồi lại miễn cưỡng ăn, cô không có thói quen bỏ phí đồ ăn. Thấy vậy, nét cừoi trong mắt Mạc Hàn càng rõ ràng hơn.
Cơm nước xong xuôi, lại trò chuyện thêm một lúc, ba Kiều tỏ ý nên ra về rồi.
Ba Mạc:" Chú uống rượu rồi, để Mạc Hàn lái xe đưa hai ngừoi về, ban nãy thằng nhóc này không uống chút nào.''
Ba Kiều:" Không cần đâu, hôm nay cảm ơn hai ngừoi đã tiếp đãi. Ngữ Tịch có thể lái xe, để con bé lái được rồi. Mạc Hàn vất vả cả ngày rồi, nên đi nghỉ ngơi thôi.''
Mạc Hàn:" Cứ để cháu đưa hai ngừoi về, buổi tối con gái lái xe cũng không an toàn đâu.''
Kiều Ngữ Tịch không muốn dây dưa thêm, vội vàng kéo ba Kiều:" Cảm ơn hai bác và anh, kỹ thuật lái xe của cháu rất tốt, mọi ngừoi đừng lo lắng. Tạm biệt mọi người ạ.''
Mẹ Mạc:" Vậy lái chậm một chút nhé.''
Thấy hai ngừoi đi rồi mà ánh mắt Mạc Hàn vẫn cứ dõi theo về hướng đó, mẹ Mạc đi tới đứng cạnh anh, hất hàm về hướng đó:
''Sao, thích con bé rồi chứ gì?''
Mạc Hàn chỉ cừoi, anh mắt sâu xa, anh nghĩ gì mẹ Mạc còn không biết sao. Mẹ Mạc buông lời châm chọc:
"Không biết xấu hổ, còn không nhìn lại xem bản thân đã bao nhiêu tuổi.''
Mạc Hàn:'' Mẹ quên chú thím nhỏ cũng hơn kém nhau bao nhiêu sao.''
Từ nhỏ ba mẹ Mạc luôn thiên vị thím nhỏ quá rõ ràng, Mạc Hàn cũng đã quen rồi.
Mẹ Mạc:" Con mà cũng đòi so với chú nhỏ con sao. Vậy là thích con bé thật rồi sao. Haizz, con thế này, khó nói lắm.''
Mẹ Mạc suýt soa khinh bỉ, Mạc Hàn đỡ trán, cũng không biết nói gì với ngừoi mẹ ruột này nữa. Anh nhìn sang ba mình
''Ba không quản vợ mình à.''
Ba Mạc nhún vai:" Vợ ba nói gì cũng đúng.''
Sau đó ôm vai mẹ Mạc đi vào nhà trong tiếng cừoi sảng khoái của mẹ Mạc.