Điện thoại vang lên từng hồi chuông nhẹ nhàng, bàn tay thon dài với những khớp xương tinh tế đang cầm lấy chiếc điện thoại, từ từ đưa lên nhìn, tên ngừoi gọi hiển thị 'Mạc Khải Toàn'.
Ngón tay cái chạm nhẹ lên màn hình đang hiển thị chấm tròn màu xanh, cuộc gọi được kết nối, đầu dây bên kia vang lên tiếng trẻ con, nhỏ bé đáng yêu, nhưng mỗi lần nghe thấy giọng nói này lại khiến anh phải thở dài bất lực:
"Anh Hàn, em muốn ăn bánh trứng ở cửa hàng trên phố Đông. Anh nhớ mua cho em nhé.''
Mạc Hàn không còn cách gì khác ngoài đồng ý. Thằng nhóc này, từ một tuổi đã biết nói, một ngày không gọi anh lấy chục lần thì có vẻ ăn cơm sẽ không được ngon.
Tiếng anh này, đáng lẽ anh phải được nghe từ mẹ thằng nhóc, nhưng thời thế thay đổi, bây giờ nhóc con lại thay mẹ mình gọi tiếng 'anh trai', dù Mạc Hàn không cam tâm cũng không thể làm gì được.
''Ừm, khi về sẽ mua cho em.''
Chú thím nhỏ rảnh rỗi đưa nhau tới Nauy tận hưởng không gian hai ngừoi, để lại thằng nhóc này ở chỗ anh, để anh trông nom.
Mặc dù anh đã hai mươi chín tuổi nhưng thật sự chưa từng chăm sóc qua trẻ con, vậy mà hai ngừoi kia vẫn có thể yên tâm giao con trai cho anh được. Ba mẹ Mạc thì đã về bên phía đằng ngoại nhà mẹ Mạc tham gia hôn lễ một người họ hàng, anh chẳng có cách nào khác ngoài việc phải đồng ý chăm sóc nhóc con.
Cửa hàng bánh trứng trên phố Đông cũng chỉ là một sạp hàng nhỏ, có hai cái lò nướng và mấy cái khay, đến bàn ghế để ngồi cũng không có, chỉ có thể mua mang đi, nhưng mùi vị thật sự rất ngon.
Giờ này vẫn trong thời gian làm việc, con phố ban đêm vốn đông đúc nhưng giờ này lại chỉ có thưa thớt vài ngừoi đi lại. Mạc Hàn không cần phải xếp hàng như mọi khi, anh đang là vị khách duy nhất
Vì tới hơi sớm, chủ quán vẫn chưa làm xong được mẻ bánh nào, Mạc Hàn phải đứng chờ thêm một lúc, anh nói với chủ quán anh không vội, có thể đứng chờ thêm một lúc.
Mùi bánh trứng thơm phức lan toả trong không khí, Mạc Hàn không thích đồ ngọt, vậy nên thấy mùi này khá nhức đầu, trong cổ họng cũng có chút nhộn nhạo. Anh đành lấy điện thoại ra lướt một chút, đánh lạc hướng sự chú ý của bản thân.
Kiều Ngữ Tịch đang ngâm nga theo điệu một bài hát nào đó, mắt nhìn đánh giá khung cảnh ở xung quanh. Thành phố A này không hề kém thủ đô là bao, có nhiều khu vực thậm chí còn đặc sắc hơn thủ đô nhiều, chuyển tới đây sống cô thấy cũng không khó khăn lắm.
Bất chợt, Kiều Ngữ Tịch nheo mắt nhìn chăm chú về phía trước quầy bán bánh trứng, khoé miệng cô nhếch lên cười khinh bỉ. Giữa ban ngày ban mặt, đúng là không coi ai ra gì, số tên kia thật đen đủi khi hôm nay đụng phải cô.
Kiều Ngữ Tịch nhanh chân đi tới, đạp vào khuỷu chân tên kia, hắn kêu lên một tiếng, cả ngừoi lảo đảo, định chuồn mất. Nhưng Kiều Ngữ Tịch đã thấy ngứa mắt, nào có dễ dàng buông tha cho tên đó như vậy.
Kiều Ngữ Tịch lao tới, một chân làm trụ, chân còn lại giơ lên đạp mạnh một phát vào lưng tên kia, hắn ngã dập mặt xuống dứoi nên đất.
Tiếng động làm thu hút ánh mắt của mấy ngừoi gần đó, bao gồm cả Mạc Hàn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, còn chưa tới lăm giây, có người còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra thì chuyện đã kết thúc rồi.
Kiều Ngữ Tịch đi tới còn tặng thêm cho hắn một cú đá, rồi cúi xuống lôi mạnh tay của tên đó, lấy ra được một chiếc ví màu đen.