Cớ Sao Lại Tương Phùng?

Chương 50: Khó Thế Cũng Nghĩ Ra Được?




"Cái gì? Hôn sự của cậu ấy và Vương tiểu thư kia hủy rồi ư?"

Ken đang cùng nhân viên cắm hoa trong shop, nghe Mạc Ngôn thông báo tin này thì thốt lên suýt nữa doạ người ta sợ. Anh ấy vui mừng không thể tả, cuối cùng Hi Vũ và Nguyệt Yên cũng tránh được phiền phức lớn đầu tiên trong đời. Tiếp theo chỉ còn một mối lo duy nhất là Lăng lão gia. Hiềm khích giữa hai cha con vì một cô gái mà trở nên lớn dần, nói gỡ bỏ ngay thì quả thực rất khó.

"Thiếu gia bảo anh đóng cửa shop hoa sớm, đến nhà cậu ấy mở tiệc."

"Được được! Nhất định tôi sẽ đến!"

Ngày hôm nay tuyệt vời như vậy, bầu trời trong mắt của Hi Vũ cũng trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Anh nắm tay Nguyệt Yên, tay còn lại cầm túi đồ rời khỏi siêu thị đến chỗ đậu xe. Bây giờ đến 7h tối vẫn còn vài tiếng, thời gian chuẩn bị món nướng cũng không mất nhiều thời gian. Anh quay sang nhìn cô, cong môi cười.

"Yên Yên có muốn xem phim không?"

Nguyệt Yên chớp mắt nhìn.

"Không phải còn chuẩn bị ướp đồ nướng sao ạ?"

Anh mở cốp xe ra đặt túi đồ vào bên trong rồi đóng lại, nhẹ nhàng bảo.



"Không mất nhiều thời gian! Khi về anh sẽ làm chuyện đó."

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Hi Vũ nhìn xung quanh một lượt rồi ngẫm nghĩ một lúc. Từ siêu thị về nhà cũng mất một đoạn khá xa. Mà lúc nãy khi đi ngang qua quầy bán vé xem phim, anh lại vô tình nhìn thấy một bộ phim tình cảm có trailer khá hay. Từ lúc quen biết cô đến bây giờ, cả hai chưa từng có nhiều không gian lãng mạn. Xuất chiếu sớm nhất sẽ bắt đầu vào 15 phút nữa, nếu trở về nhà sẽ không kịp. Suất tiếp theo đến tận 1 tiếng sau mới bắt đầu, vậy thì lại quá lâu.

Đồ ăn mà anh và Nguyệt Yên mua là đồ đông lạnh, để trong cốp xe lâu cũng không phải cách. Cô thấy anh cứ đứng đó nhíu mày, nhịn không được mà tò mò hỏi.

"Anh nghĩ gì vậy?"

Hi Vũ lại mở cốp xe ra một lần nữa, lấy túi đồ ra rồi cầm tay Nguyệt Yên dắt đi.

"Yên Yên theo anh nào!"

Cô không hiểu anh muốn làm gì. Chỉ thấy hai người một lần nữa ra khỏi bãi đỗ xe. Vừa rồi anh đề nghị muốn cùng cô xem phim. Nhưng hiện tại trên tay anh thì đang cầm túi đồ đựng toàn hải sản đông lạnh. Lẽ nào anh muốn cùng cô xem phim với chúng sao?

Như vậy, có phải hơi có mùi rồi không?

Hi Vũ dắt cô đến một cửa hàng bán đồ đông lạnh nhìn một lượt các mặt hàng trong tủ kính. Nguyệt Yên lại cho rằng anh đang muốn mua thêm thứ gì đó. Anh nhìn tới nhìn lui, chọn thêm vài tua bạch tuộc cỡ lớn nữa rồi thanh toán tiền, sau đó lại nói với ông chủ.

"Tôi có thể nhờ ông chút việc không?"

"Cậu cứ nói đi!"

Vì mới mở hàng gặp được khách sộp, vậy nên ông ấy có gương mặt tươi roi rói. Hi Vũ cầm cả túi đồ của mình đặt lên quầy, nhìn sang Nguyệt Yên một lát rồi nhìn ông ấy bảo.

"Bà xã của tôi hiện đang có thai..."



Cô vừa nghe xong câu này, mắt đã to hơn cả hạt đậu mà quay phắt sang nhìn. Cô có thai? Là khi nào mà cả bản thân cô còn không biết vậy? Bước lên một bước định giải thích, lòng bàn tay cô đã bị anh nắm lại. Anh nói tiếp.

"Ông cũng biết đấy, phụ nữ khi mang thai tính tình sẽ rất dễ thay đổi. Hôm nay cô ấy muốn xem một bộ phim chiếu rạp, khoảng 15 phút nữa sẽ chiếu. Nhưng mà, nhà chúng tôi lại cách đây khá là xa. Ông có thể, cho tôi gửi hộ túi đồ này ở đây không?"

Nguyệt Yên cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề rồi. Thì ra Hi Vũ đến đây hào phóng mua giúp ông ấy thêm mấy cân tua bạch tuộc cỡ lớn là vì muốn ông ấy vui vẻ, sau đó sẽ nhờ vả để lại túi đồ đông lạnh ở đây. Anh thông minh như vậy, kế sách này cũng nghĩ ra được. Chỉ mỗi một lí do không thoả đáng là chuyện cô mang thai. Nói dối không chớp mắt như vậy, anh chuẩn bị tinh thần làm cha từ bao giờ thế?

Ông chủ cười tươi gật đầu.

"Được chứ! Trước đây vợ tôi có thai cũng sẽ như thế thôi! Nhìn cậu như vậy, chắc chắn là một người đàn ông tốt."

Hi Vũ bị mấy câu khen ngợi này làm cho bỏng mũi, gãi gãi đuôi mắt.

"Cảm ơn ông! Chúng ta đi nào bà xã!"

Hai người quay lưng dắt tay nhau về lại bên kia đường để vào cổng siêu thị. Nguyệt Yên không hỏi, Hi Vũ đương nhiên cũng không hề giải thích về việc anh nói cô mang thai. Quả nhiên là rất đắc ý. Cô ho một tiếng, vừa đi vừa chất vấn anh, giọng điệu có chút ngượng ngùng.

"Ai bảo... Ai bảo với anh là em có thai hả?"

Anh cười cười.

"Chẳng phải sẽ sớm có sao?"

Nguyệt Yên bặm môi đảo mắt nhìn anh. Con người này quả thật rất rất vô lại, chuyện gì cũng có thể tự quyết được hết. Cô có thai bây giờ cũng là do anh quyết định luôn rồi.

"Thì... Đó là chuyện của sau này cơ mà? Anh nôn nóng đến vậy sao?"

Hi Vũ hiển nhiên gật đầu.

"Ừm. Rất nôn nóng."

Nguyệt Yên tức đến bị mắc nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời. Anh nhìn cô như vậy, phải đưa tay lên véo hai gò má bánh bao của cô nựng nịu một lúc.

"Làm sao đây nhỉ? Sau này có con rồi, nhà chúng ta lại có thêm một em bé. Anh sẽ nuôi tận hai em bé lận đấy!"

Cô nhíu mày, nhìn hai gò má của mình bị anh vặn vẹo đủ đường.

"Em không phải em bé!"

Anh lại khẳng định rất chắc chắn.

"Phải đấy! Em bé thì mới có má bánh bao, ngủ còn quấn lấy tay anh không buông nữa!"