Cớ Sao Lại Tương Phùng?

Chương 44: Không Muốn Em Lo Lắng




Sau khi từ Lăng gia trở về, tâm trạng Hi Vũ trở nên phức tạp. Vậy mà lúc nhìn thấy Nguyệt Yên cùng cô nói cười mấy câu, cảm giác đó liền tan biến đi thấy rõ. Hơn nữa chuyện này ông nội đã đích thân nhúng tay vào. Anh cảm thấy chuyện này rồi sẽ dần đi vào ổn định.

Chỉ là gần đây dường như suy nghĩ quá nhiều, thường xuyên khó ngủ và đau đầu.

Đêm đã khuya, Nguyệt Yên đã vào giấc ngủ từ khi nào rồi, vậy mà Hi Vũ vẫn trằn trọc không ngủ được. Anh không tin mình chưa già mà lại mắc chứng bệnh khó ngủ. Sợ cô sẽ vì mình mà thức giấc, dù bây giờ anh không ngủ được cũng không dám nhúc nhích, chỉ nằm yên bất động. Cho đến khi không chịu được nữa, anh mới khẽ khàng bước xuống giường ra ban công ngồi.

Bên ngoài gió lạnh, thổi mái tóc mềm của anh bay phất phơ, gương mặt nhạt nhoà dưới ánh đèn đường. Dưới phố vẫn còn vài người qua lại, đèn xung quanh nhà đã tắt, chỉ có đèn phía xa còn lập loè. Anh khẽ thở dài, tay day day thái dương, cơn đau đầu lại đến tìm rồi.

Sáng hôm sau.

Nguyệt Yên như thường lệ dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Mặc dù Hi Vũ không đến công ty mà mang việc về nhà làm, nhưng cô vẫn muốn anh có một sức khỏe tốt và tinh thần thoải mái. Chỉ là chuẩn bị cơm xong, đợi mãi cũng đã gần 9h rồi mà vẫn chưa thấy anh dậy. Bình thường cô chỉ dậy một lát thì anh cũng sẽ dậy cùng. Hôm nay đúng là rất lạ.

"Hi Vũ?"

Cô mở cửa, bước vào phòng thì nhìn thấy anh vẫn còn nằm ngủ trên giường. Vô tình nhìn ra ngoài ban công mới thấy, trên bàn có một chai rượu đang uống dở, ly cũng còn đặt ở đó.

Lẽ nào đêm qua anh không ngủ?

"Anh không khoẻ chỗ nào sao ạ?"

Nguyệt Yên ngồi bên mép giường, nắm lấy tay anh.

Có chút lạnh.

Anh cũng vì thế mà mở mắt, sợ cô lo lắng nên vội vàng ngồi dậy lắc đầu cười.

"Yên Yên nhớ anh sao? Đợi anh ngủ thêm một chút mà đã không chịu được rồi?"

Nguyệt Yên nhìn anh, vẻ lo lắng khó giấu nổi trên gương mặt.

"Em thấy anh ngủ lâu hơn thường ngày, còn sợ anh thấy không khoẻ trong người."

Hi Vũ cong cong mắt, gương mặt khôi ngô mới ngủ dậy mang theo nét gì đó rất khó cưỡng. Đêm qua anh thật sự không ngủ được, đã thức cả đêm còn uống rượu. Cứ nghĩ làm như vậy sẽ dễ ngủ hơn, nào ngờ lại bị đau đầu, đến gần 5 giờ sáng mới chợp mắt.

Nhưng đương nhiên anh sẽ không nói như vậy với Nguyệt Yên, chỉ tìm cớ nói sang chuyện khác.

"Yên Yên ngốc! Anh là siêu nhân đấy! Siêu nhân thì làm sao không khoẻ được?"

Hi Vũ vừa nói vừa xoa xoa gò má của cô, khoé môi cong lên như một vầng trăng khuyết.

"Siêu nhân này là để bảo vệ Yên Yên mà?"

Cô lúc này mới yên tâm một chút, gật đầu cụp mắt mỉm cười.

"Anh không sao là tốt rồi ạ. Nhưng mà, tại sao anh lại uống rượu?"

Hi Vũ hơi khựng lại một chút, sau đó lại "à" một tiếng.

"Một chút chuyện vặt thôi! Yên Yên đừng nghĩ nhiều nữa nhé! Xuống ăn sáng nào! Siêu nhân cũng biết đói bụng đấy!"

Anh nói rồi vén chăn ra xuống giường, nắm tay kéo cả cô cùng đứng dậy, sau đó xuống lầu dùng bữa sáng.

Mỗi khi làm việc, Hi Vũ có thói quen uống cà phê đen để tỉnh táo. Bình thường anh chỉ dùng một cốc, nhưng hôm nay lại không thể tập trung được. Chỉ trong vòng từ 10h đến 12 giờ trưa, mà anh đã uống đến cốc thứ 3 rồi. Nguyệt Yên đặt cốc cà phê xuống bàn, sau đó ngồi bên cạnh anh.

"Việc ở công ty nhiều lắm phải không ạ? Anh có cần em giúp không? Em... Em có thể đánh máy văn bản tài liệu giúp anh!"

Cô sợ mình không giỏi mấy chuyện xem hồ sơ và số liệu quan trọng của công ty, nên chỉ đề nghị giúp Hi Vũ về khoảng này. Anh nhìn cô mỉm cười, vuốt ve tóc cô.

"Không cần đâu! Anh tự làm được mà!"

Nguyệt Yên có vẻ rất quyết tâm, cứ ngồi đó nhìn anh mãi.

"Để em giúp đi mà! Em không muốn mình vô dụng!"

Hi Vũ cũng không thể phụ lòng cô, vậy nên đã chiều ý lên lầu lấy thêm một cái laptop ở phòng làm việc xuống. Hai người bắt tay vào việc riêng của mình.

Chỉ là dáng vẻ nghiêm túc này của Nguyệt Yên, vừa mang theo nét ngây ngô lại có sức hấp dẫn, khiến Hi Vũ không tập trung được. Anh ngồi bên cạnh thi thoảng cứ liếc nhìn, khi biết mình bị phát hiện còn nhìn thẳng vào mắt cô.

Làm người ta ngượng không chịu được.

Làm gì có ai bị phát hiện nhìn lén còn ngang nhiên như anh chứ? Chỉ có mỗi mình anh thôi!

Đột nhiên anh dang tay, luồng ra sau ôm lấy eo của cô rồi kéo cô lại gần.

"Yên Yên này!"

"Dạ?"

Hi Vũ cười cười, dường như trong ánh mắt yêu nghiệt này đang sắp sửa nói chuyện gì đó xấu hổ. Anh ngẫm nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lại kề vào tai cô khẽ nói.

"Một tuần rồi chúng ta không làm đấy! Anh ngứa ngáy không chịu được!"

Nguyệt Yên đỏ mặt tía tai, ngồi yên bất động không biết nên làm gì hơn. Hi Vũ lẽ nào không biết mình đang nhắc đến chuyện riêng tư gì sao?

Thật! Không! Biết! Xấu! Hổ!

Sao anh có thể đề cập vấn đề này với cô thẳng thắn như vậy, cứ như đang bàn chuyện làm ăn thế? Cô đúng là không thể chịu được sự ngang tàn này của anh mà.

"Gì... Gì chứ? Một tuần mà, đâu phải một năm đâu!"

Hi Vũ nhíu này không thoả thuận, nghịch ngợm thổi vào tai làm cô ngứa ngáy đến đỏ mặt.

"Yên Yên thật sự rất hấp dẫn! Bảo anh làm sao kìm chế đây? Anh không phải thánh nhân!"

Nguyệt Yên phản bác ngây lập tức.

"Vừa nãy chẳng phải anh bảo mình là siêu nhân sao?"

Anh còn thản nhiên trả lời.

"Vậy không làm nữa! Chỉ làm phàm phu tục tử thôi! Vậy thì phải đáp ứng đủ nhu cầu ham muốn rồi nhỉ?"

"..."