Cớ Sao Lại Tương Phùng?

Chương 37: Không Chịu Đựng Nữa




Hôm nay Nguyệt Yên ngủ dậy muộn hơn bình thường. Có lẽ là vì đêm qua vật vã quá nên cô không còn sức dậy sớm nữa.

Hi Vũ ngồi ở phòng khách uống trà, tay xem tài liệu mà Mạc Ngôn gửi đến. Mặc dù tạm thời anh không có mặt ở công ty đích thân ra mặt, nhưng công việc anh đều thu xếp ổn thoả. Mạc Ngôn quả nhiên là cánh tay đắc lực, giúp ích cho anh rất nhiều. Anh đột nhiên nhớ đến chuyện mình có mời luật sư đến Hà gia làm thủ tục sang tên nhà đất.

Hôm nay là Thất tịch.

Rất thích hợp để lấy lại nhà cho Nguyệt Yên.

Thế là anh lấy điện thoại ra, gọi cho Mạc Ngôn.

"Luật sư lần trước mà cậu mời, hôm nay gọi ông ấy đến đây."

Những việc này với anh mà nói dễ như trở bàn tay, chỉ ngại là ở chỗ Nguyệt Yên. Anh e rằng khi nhìn thấy cô Lan và Hiểu Anh rỉ mấy giọt nước mắt cá sấu, cô nhất định sẽ xiêu lòng. Mấy vai diễn này qua mặt được cô nhưng không qua mặt anh nổi. Nhìn đi nhìn lại, chỉ là một tuồng diễn đến nhàm chán.

15 phút sau.

Mạc Ngôn đi cùng luật sư Lý vào trong nhà.

Nguyệt Yên ở trên lầu cũng vừa dậy. Cô nhìn quanh quẩn không thấy Hi Vũ đâu, ngó sang đồng hồ thì phát hiện ra đã 9h hơn rồi. Anh không hề gọi cô thức dậy. Không ai làm điểm tâm sáng cả. Vậy anh đã ăn sáng như thế nào chứ?

Cô vội vàng rửa mặt thay quần áo rồi ra ngoài, vừa xuống cầu thang đã nhìn thấy trong nhà có khách. Một người đàn ông nhã nhặn tuổi trung niên, đeo kính cận ngồi cạnh Mạc Ngôn. Nghe loáng thoáng, dường như Hi Vũ gọi ông ấy là luật sư Lý.

"Yên Yên! Xuống đây!"

Đứng đó nhìn một hồi, cô bị anh phát hiện khi nào không hay, gật gù đi xuống. Cô mỉm cười chào hỏi luật sư, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hi Vũ.

"Thủ tục sang tên nhà đất nên làm nhanh gọn một chút. Tôi muốn vợ tôi nhanh chóng lấy lại nhà của mình."

Anh vừa nói vừa đặt tay mình lên mu bàn tay của Nguyệt Yên. Tỏ ra thân mật như vậy trước mặt luật sư và Mạc Ngôn, cô thật không biết nên có biểu cảm thế nào. Luật sư Lý cười nói.

"Đó là điều tất nhiên. Nếu căn nhà đó vẫn thuộc quyền sở hữu và đứng tên của thiếu phu nhân, mọi chuyện sẽ vô cùng dễ dàng."

Nguyệt Yên gật đầu ra vẻ đã hiểu, nhẹ giọng nói.

"Căn nhà đó là của cha mẹ tôi. Sau khi họ mất thì sang tên lại cho tôi, nhưng vì tôi đang ở nhà chồng nên mới để cô ruột và em họ ở tạm."

Hi Vũ im lặng lắng nghe những lời mà cô vừa nói, thấy cô đã chịu cởi mở hơn thường ngày. Mỗi khi nhắc đến cô ruột, anh biết cô vẫn thấy rất đau lòng. Dù sao cũng là những người thân bên cạnh, bọn họ lại xem cô chẳng ra gì. Anh chợt thấy giữa cô và anh cũng có điểm giống nhau, hoặc có thể anh còn kinh khủng hơn cả cô nữa.

Gia thế giàu có thì sao?

Sống trong nhung lụa được dạy bảo tốt thì sao?

Chẳng ai nhìn thấy được anh đã lạc lõng và cô đơn như thế nào cả. Cuộc trò chuyện đã trôi qua hơn một nửa, Hi Vũ vẫn còn đang rơi vào trầm tư của riêng mình. Anh chợt nhớ đến mẹ. Nếu bà ấy còn sống thì tốt quá. Cha anh sẽ không mù quáng đến mức không xem tình người ra gì. Ông ta bất chấp tất cả, chỉ biết đặt lợi ích bản thân và danh dự lên hàng đầu.

"Thiếu gia?"

Tiếng gọi của luật sư Lý làm Hi Vũ bừng tỉnh. Anh ngước nhìn lên, đôi mắt tĩnh mịch.

"Thế nào rồi?"

"Bây giờ có thể tiến hành đến Hà gia đấy ạ!"

Luật sư Lý và Mạc Ngôn đồng loạt đứng dậy, sau đó cả anh và Nguyệt Yên cũng thế. Anh nhìn sang cô, ánh mắt dịu dàng ôn nhu như muốn nói rằng rồi mọi chuyện sẽ ổn.

Bốn người xuất phát đến Hà gia.

Xe dừng ở trước cổng. Không biết cô Lan và Hiểu Anh đang làm gì bên trong mà cả cổng nhà cũng không khoá lại. Bọn họ dễ dàng đi vào. Hi Vũ mặc kệ trong nhà đang có ai, đang làm gì. Anh đều xem như không khí, thong thả nói chuyện với luật sư.

"Luật sư Lý! Mời ông ngồi!"

Cô Lan nghe có tiếng người nói chuyện thì từ trong bếp đi ra. Bà ta nhìn thấy đầu tiên là Nguyệt Yên, vậy nên chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi đã lên giọng khinh bỉ.

"Đi theo trai lâu như vậy! Tao còn tưởng mày không biết đường về nhà!"

Hi Vũ trừng mắt nhìn. Lúc này bà ta mới vỡ lẽ ra, trong nhà ngoài cô còn có anh và hai người khác. Anh còn chưa lên tiếng bênh vực, Nguyệt Yên đã nhìn bà ta nói.

"Xin cô nói chuyện đàng hoàng một chút, đừng xúc phạm người khác như vậy!"

Hiểu Anh từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy gương mặt đanh thép của cô liền chướng mắt không chịu được. Hi Vũ ngồi ở đó thẫn thờ, vừa rồi anh nghe rất rõ là cô đang phản biện lại lời của cô ruột nói. Đây là lần đầu tiên.

Cô em họ đó xông xông đi đến, vênh mặt với cô.

"Chị dạy đời ai vậy hả? Hả?"

Nguyệt Yên cả người run rẩy. Cô hầu như đã lấy hết dũng khí của mình ra để đối đầu với bọn họ, với những người thân vô tình vô nghĩa. Khoảnh khắc Hiểu Anh vừa xông đến, Hi Vũ đã đứng dậy. Nhưng không đợi anh kéo tay, Nguyệt Yên đã cầm cốc nước lên hất thẳng vào mặt cô ta mà không hề do dự. Cô Lan há hốc mồm, đến cả Mạc Ngôn cũng kinh ngạc. Thường ngày cô trong mắt anh ta rất mềm yếu và luôn dễ bị bắt nạt.

Lần này, không hề giống cô chút nào.

Hiểu Anh bị nước hất vào người không trở tay kịp, từ đầu đến chân nước tuôn xối xả. Nguyệt Yên đặt cốc nước xuống, nhắc nhở cô ta.

"Nhà này là của chị, em là em họ của chị. Chị không có quyền dạy dỗ em sao? Chị không có quyền lấy lại công bằng cho mình sao?"