Cớ Sao Lại Tương Phùng?

Chương 33: Sợ Độ Cao




Hai ngày sau.

Tinh thần của Nguyệt Yên mặc dù bên ngoài ổn định, nhưng thi thoảng cứ như người mất hồn. Cô thường quên mất việc mình đang nấu ăn trong bếp, suýt nữa đã để chúng cháy đen. Tình hình này không được khả quan, vậy nên Hi Vũ không dám lơ là, việc ở công ty cũng bỏ dỡ.

Anh xuống lầu, nhìn thấy Nguyệt Yên đang mở ti vi nhưng mắt lại vô hồn thì liền gọi.

"Yên Yên!"

Cô giật mình ngước lên, nhìn anh chớp mắt.

"Dạ?"

"Ra ngoài một chút nào!"

Hi Vũ bước đến nắm tay cô, khiến cô phải đứng dậy. Bây giờ đã chiều rồi, cô vẫn còn chưa chuẩn bị cơm mà anh đã muốn đưa cô đi. Rốt cuộc là đi đâu thế?

Nguyệt Yên không có ý hỏi nhiều, chỉ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hi Vũ nhìn anh xoay vô lăng. Anh đưa cô đến một khu vui chơi, sau đó cẩn thận mở cửa xe ra đợi cô cùng xuống.



"Yên Yên muốn chơi trò gì?"

Cô ngẩn ngơ nhìn. Anh muốn đưa cô đến đây để khuây khỏa, thư giãn đầu óc. Dù sao khoảng thời gian này cả hai đều thấy không thoải mái, chi bằng ra ngoài một chuyến. Chỉ là cô không chuẩn bị trước, vậy nên gương mặt có chút nhạt nhòa, ăn mặc đơn giản không được năng động giống anh.

Hi Vũ đợi mãi không được, chỉ đành dắt tay cô tiến thẳng vào trong.

Trước tiên vào khu vui chơi, hai người ghé qua một cửa hàng tiện lợi bán thức ăn nhanh. Hi Vũ chọn rất nhiều cá viên, có cả nước ép rồi mang qua bàn.

"Nào! Vẫn còn nóng!"

Anh nói rồi ngồi xuống đối diện Nguyệt Yên, cẩn thận cầm xiên cá lên giúp cô thổi mấy lần, quệt tương lên rồi đưa về phía cô. Gương mặt này hiền lành, hình như đã lâu rồi cô không còn thấy tóc anh xước lên nữa, chỉ rũ xuống như vậy.

"Há miệng ra nào!"

Nguyệt Yên gật đầu mỉm cười.

Lúc còn đi học, cá viên là món mà cô thích ăn nhất. Ngày nào có tiết học trái buổi, cô cũng đều đi sớm để đến cửa hàng ăn một ít cùng đám bạn. Nguyệt Yên thoáng nhìn lên, Hi Vũ đang ngồi ở trước mặt, vẫn luôn ôn nhu và dịu dàng như thế. Cô cảm thấy thật tốt. Chính là vì có anh bên cạnh, mà cô thấy tốt hơn rất nhiều.

"Hi Vũ!"

Anh nhìn cô cong mắt cười.

"Hửm?"

Nguyệt Yên cuối cùng cũng phấn chấn lên đôi chút, nhìn anh cong môi mỉm cười nói.

"Cảm ơn anh!"



"..."

Cô cảm thấy như vậy thì chưa đủ thành ý lắm, thế là ngẫm nghĩ một hồi mới bổ sung thêm.

"Em sẽ, báo đáp ơn của anh theo ý anh muốn."

Hi Vũ cười khì, đưa tay ra xoa xoa đầu cô. Tóc của cô mềm mại, sợi tóc mảnh nên khi đặt tay lên rất thích. Anh không nghĩ rằng mình sẽ làm được chuyện này, thật sự khiến cô thấy thoải mái. Nhưng như vậy cũng tốt. Sau những chuyện không hay thì cả hai vẫn nên cùng nhau đối diện và bước về phía trước.

Mà có vẻ không đúng lắm nhỉ?

Cô vừa nói là... Sẽ báo ơn anh theo ý mà anh muốn?

Là ý gì đây?

Anh không giỏi đoán tâm tư của người khác cho lắm, nhất là trong những tình huống thế này. Cô nói như vậy, hàm ý vụng về nhưng lại khiến anh nghĩ đến những chuyện sâu xa khác. Và, nó có hơi đen tối một chút.

Sau khi ăn cá viên xong, hai người đi thẳng vào trong các khu trò chơi. Hi Vũ nghe nói, chỗ công trình này sắp tới sẽ được thu mua, tạo thành một dự án khu đô thị thu nhỏ. Có nghĩa là, khu trò chơi này rồi sẽ không tồn tại được lâu nữa, sắp bị dỡ bỏ rồi.

"Hi Vũ! Anh có sợ độ cao không?"

Nguyệt Yên lay lay cánh tay anh, mỉm cười hỏi. Cô nói rồi chỉ tay về phía vòng xoay đu quay khổng lồ trước mặt. Tuy nó không phải trò chơi có cảm giác cực mạnh như tàu lượn siêu tốc, nhưng cô lại thấy nó mới đúng là kiểu trò chơi kích thích thật sự. Vì tốc độ của vòng đu quay cực kì chậm, những người sợ độ cao mà ngồi vào thì đúng là cực hình.

Hi Vũ ngước nhìn theo cô. Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ hiếu kỳ hỏi.

"Yên Yên muốn chơi sao?"

Cô gật gật đầu, dáng vẻ vô cùng thành thật. Thế là Hi Vũ không hề có ý từ chối, đưa cô đến quầy để lấy vé lên vòng đu quay ngồi.

Anh đứng bên cạnh Nguyệt Yên, nhìn dòng người trước mặt mình đang xếp hàng để mua vé, cảm thấy chuyện này có chút ngộ nghĩnh. Một trò chơi mang tính chất nhàm chán và kích thích nỗi sợ này, vậy mà lại có nhiều người muốn trải nghiệm. Nếu nói về chuyện có sợ độ cao hay không, Hi Vũ không khẳng định là mình không sợ. Anh vẫn còn nhớ năm học cấp hai là năm đầu tiên anh được đi máy bay cùng với gia đình sang nước ngoài chơi. Cứ nghĩ mọi chuyện vô cùng đơn giản, cho đến khi anh được xếp vị trí ngồi cạnh cửa sổ và nhìn ra bên ngoài.

Ai sợ độ cao, sẽ hiểu được cảm giác ấy chân thật thế nào.

"Hi Vũ! Đi thôi!"

Nguyệt Yên kéo tay anh, trong cuộc đi chơi lần này anh hoàn toàn là người bị động. Hai người bước lên vòng đu quay khổng lồ, đối diện nhau sẽ có một hàng ghế nhỏ để ngồi làm sao cho thấy cân bằng mà không bị nghiêng. Nhưng vì người xếp hàng đông, nên trong cái hộp của họ có thêm hai người nữa, Hi Vũ ngồi cạnh Nguyệt Yên và một cặp đôi khác ở đối diện.

Cuộc phiêu lưu ở trên cao bắt đầu.

Vòng đu quay vận hành cực kỳ chậm, với mục đích là muốn người ngồi lên nó ngắm được toàn cảnh xinh đẹp của thành phố. Có điều trái ngược với người thích nhìn quanh ngó quất như Nguyệt Yên, thì Hi Vũ lại có vẻ không ổn lắm.

Anh nắm chặt tay cô, cụp mắt không nhìn đi đâu cả mà chỉ giữ nguyên trạng thái này.

Xem ra, anh thật sự mắc chứng sợ độ cao rồi, còn miễn cưỡng vì cô mà trèo lên đây.

...