Diệp Linh Thính chọn lời dễ nghe an ủi hai câu, nghe thấy Tiểu Ngư gọi thì nói với anh ta một câu "Chúc thầy Từ năm mới vui vẻ" xong lập tức rời đi.
Từ Châu Dương lại không lập tức rời đi, anh ta vừa nghe được mơ hồ đoạn đối thoại giữa cô và Tiểu Ngư, nói là buổi tối sẽ đi tham gia hội chùa.
Từ Châu Dương chợt nhớ đến những lời trên mạng kia, mọi người nói Diệp Linh Thính thích nghe kinh Phật, có lẽ cũng tin phụng những thứ này?
Hàng năm thành phố Cảnh đều tổ chức hội chùa, hội xuân lại càng long trọng hơn. Đường xá giăng đèn kết hoa khắp nơi, có rất nhiều khách du lịch đến đây, đêm tới thì đèn lồng đỏ lửa chiếu sáng cả bầu trời.
Hương hỏa ở chùa chiền rất sung túc, Diệp Linh Thính dâng toàn bộ kinh Phật mình thường sao chép lên chùa cầu phúc. Vì hàng năm Hoắc Cẩn Hành đều sẽ quyên tặng lượng lớn tiền hương hỏa cho nơi này, nên trụ trì chùa nhận ra bọn họ, sắp cho bọn họ vào phòng nghe thiền kinh.
Diệp Linh Thính quỳ gối trước Phật cầu nguyện, người đàn ông bên cạnh còn chăm chú hơn cả cô.
"Năm nay anh lại cầu gì đấy?"
"Nói ra thì sẽ mất linh."
Hàng năm cô đều hỏi, nhưng Hoắc Cẩn Hành chưa từng nói cho cô biết.
Hoắc Cẩn Hành tôn trọng khoa học, nhưng cũng tin Phật, một mặt anh sẽ đầu tư phần lớn tài chính cho công cuộc nghiên cứu đổi mới khoa học kỹ thuật, một mặt anh sẽ quyên tặng tiền nhang đèn và đến trước Phật cầu nguyện. Từng có thương nhân bắt chước anh, nhưng còn lâu người đó mới có khả năng tài chính như Hoắc Cẩn Hành, người nọ cũng không được chân thành như anh.
Hai người chờ trong phòng một lúc, Diệp Linh Thính bắt đầu hướng đến bầu không khí náo nhiệt bên ngoài. Cô lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi ra đeo lên, quay lại nhìn Hoắc Cẩn Hành, lại lấy thêm một cái ra, quay sang đến gần tai anh nói: "Anh cũng phải đeo."
Đẹp trai thế này, đi đâu cũng gây sự chú ý.
Muốn giấu người quá đi mất.
Hoắc Cẩn Hành phối hợp khom lưng, mặc cho cô điều chỉnh vị trí khẩu trang. Sau đó anh lấy một đôi bao tay màu trắng từ trong áo mình ra, dặn cô đeo vào.
Bao tay mang lâu nóng lên, âm ấm. Lúc đi bộ Diệp Linh Thính lén lút trộm giấu nó vào túi, tay nhỏ không có gì che lộ ra bên ngoài, gió lạnh thổi tan hơi ấm.
Hoắc Cẩn Hành bước đến cạnh cô.
Diệp Linh Thính dò xét vươn tay ra, nhiều lần sắp chạm phải lại rút về.
Nếu là mọi khi cô đã thẳng thắn nắm lấy rồi, nhưng từ sau vụ sinh nhật kia, Hoắc Cẩn Hành luôn tránh tiếp xúc thân thể với cô. Cô lo mình làm quá lát nữa dọa người chạy mất, nên giờ đành phải nhẫn nại.
May là cô đeo khẩu trang, không bị thấy vẻ mặt, sẽ không ai phát hiện ra cô đang không vui.
Dưới cầu thang đá trước cổng có rất nhiều quầy hàng, phần lớn là những loại vật phẩm liên quan đến cầu phúc, Diệp Linh Thính bước tới liền bị cản lại. Bán tiên mặc đạo phục kia dẻo miệng thuyết phục cô: "Bùa của tôi không giống với bùa của mấy người khác đâu, thứ được đựng trong này là nhân duyên đó."
Nghe vậy khiến Diệp Linh Thính cảm thấy hứng thú.
Bán tiên bắt lấy cơ hội cật lực chào hàng cho cô, nói mấy món của mình đã được khai quang may mắn, đặt dưới gối là có thể khóa nhân duyên. Bán tiên dùng hết từ này đến từ khác, từ nào cũng phức tạp nghe có vẻ chuyên nghiệp, nhưng thật ra trong túi phúc màu đỏ chỉ có một hạt đậu đỏ.
Thứ này không đắt, đa số người nghe thấy hữu ích đều sẽ mong gặp may, Diệp Linh Thính cũng không ngoại lệ, cô lập tức mua nó.
"Nói vậy mà em cũng tin." Hoắc Cẩn Hành nghiêm túc nói, như đang lo lắng cô bị lừa, nhưng cũng không ngăn cản.
Cô yêu kiều nói: "Em thích cách nói chuyện êm tai của người này không được à?"
Chủ sạp treo danh hiệu bán tiên rất lanh trí, vội vàng thêm vào vài câu: "Đậu đỏ gửi tương tư, thí chủ sẽ đạt được ước muốn."
Chuyện vận mệnh không thể nói chính xác được, dù sao Diệp Linh Thính vẫn vui vẻ nhét thứ đó vào túi, giấu đi.
Lúc này điện thoại của cô chợt vang lên, Diệp Linh Thính thuận thế lấy ra, là Đoàn Văn.
"Người đại diện của em gọi." Cô nói một tiếng với Hoắc Cẩn Hành, xong rồi đi về một phía yên tĩnh, vừa đi vừa nghe.
Trong điện thoại, Đoàn Văn chúc mừng năm mới, Diệp Linh Thính cũng chúc chị ấy: "Năm mới vui vẻ."
"Ừ, đã lâu rồi em không đăng Weibo, các fan đều đang chờ đó. Hôm nay là tết, hay em đăng một bài chúc mọi người ăn tết vui vẻ đi." Năm nay hiếm khi Đoàn Văn bỏ ra một chút thời gian trở về nhà cũ, bấy giờ đang ăn bữa cơm giao thừa với gia đình trong phòng. Lúc lướt Weibo chị ấy chợt lướt trúng Weibo của Diệp Linh Thính, phát hiện ra bên dưới toàn là fan gào khóc đòi ăn, thế là người đại diện hiền lành bèn nhanh chóng tìm tới cầu phúc lợi thay cho fan.
"Vâng ạ, em biết rồi." Diệp Linh Thính đồng ý.
Cá nhân cô không quá chú ý đến những số liệu kia, nhưng có vài mối làm ăn vẫn rất cần thiết.
Sợ chính mình quên, Diệp Linh Thính lập tức lấy cảnh ngay phụ cận, nhắm được một nơi có nguồn sáng thích hợp rồi, cô quay trở về báo cáo với Hoắc Cẩn Hành: "Anh, em muốn sang bên kia chụp hai tấm hình, anh chờ em một chút nhé."
"Đi thôi." Hoắc Cẩn Hành đi theo cô, tránh sau màn ảnh.
Diệp Linh Thính đứng dưới đèn lồng chỉnh camera về phía mình, nhân lúc không ai chú ý đến bên này, mau chóng gỡ khẩu trang xuống đổi góc độ chụp mấy tấm.
Hôm nay cô mặc một bộ màu đỏ rất xinh, cổ áo nhung trắng ấm áp quấn sát cổ. Khi đứng dưới lồng đèn, ánh đèn lồng ấm áp chiếu lên khiến khuôn mặt cô có vẻ ửng đỏ, trông rất đáng yêu.
Hình ảnh Hoắc Cẩn Hành nhìn thấy trước mắt chính là như vậy.
Cô hỏi anh vì sao lúc trước lại đưa cô về nhà, có lẽ là bởi vì…
Lần đầu tiên gặp cô, rõ ràng cô sợ muốn chết, nhưng vẫn cứ nắm chặt tay anh.
Lần thứ hai, cô nói không muốn đến viện mồ côi, làm bộ đáng thương trước mặt anh, trông rất nhỏ nhắn, cần được chăm sóc.
Sau này, khi anh đưa người về ngôi nhà ấm áp nuôi lớn rồi, cô lại mềm nhũn núp vào lòng anh, toàn tâm toàn ý dựa dẫm anh.
Thấy Diệp Linh Thính cất di động đi, Hoắc Cẩn Hành đang chuẩn bị bước tới thì bỗng có một người bước ra từ bên cạnh, đi thẳng đến bên cạnh Diệp Linh Thính.
Từ Châu Dương đeo khẩu trang tiến đến trước mặt Diệp Linh Thính, mắt lộ vẻ bất ngờ nói: "Tiểu Diệp, ra là em thật."
"Thầy Từ." Diệp Linh Thính cũng hơi kinh ngạc, dù có cùng đi hội chùa thì ở một nơi lớn như vậy cũng không dễ dàng gặp được nhau.
Từ Châu Dương không muốn buông tha niềm vui bất ngờ này, định mời cô đi dạo cùng. Diệp Linh Thính đang chuẩn bị giải thích thì một bàn tay lớn chợt đặt lên vai cô.
"Thính Thính."
"Phải đi rồi."
Giọng nói quen thuộc rơi vào tai, Diệp Linh Thính lập tức kéo còi báo động.