Nhưng nếu nói đến chuyện yêu đương, hiện tại anh ta vẫn chưa nghĩ xa đến vậy, Diệp Linh Thính dường như cũng không có ý đó với anh ta.
Trợ lý gật đầu, lúc này mới nhắc đến một chuyện khác: "Đúng rồi, vừa nãy Thư Tình đến tìm cậu."
"Tìm tôi? Có chuyện gì vậy?" Từ Châu Dương hỏi.
Trợ lý lắc đầu: "Cô ấy không nói với tôi, hay là cậu liên lạc với cô ấy hỏi thử xem?"
Rất ít người biết rằng Từ Châu Dương từng có một thời gian qua lại với Thư Tình.
Lúc đó Từ Châu Dương mới ra mắt không lâu, tình cờ có một lần được Thư Tình giúp đỡ và động viên, hai người đóng chung một bộ phim truyền hình, đóng cảnh tình cảm, khó tránh khỏi nảy sinh tâm lý đồng cảm, đến với nhau một cách tự nhiên.
Nhưng khi họ thoát khỏi vai diễn, sự cuồng nhiệt biến mất thì đoạn tình cảm sai lầm đó cũng đi đến hồi kết.
Từ Châu Dương bật sáng điện thoại, nhìn chằm chằm vào ngày mười hai tháng một hiển thị trên màn hình rất lâu, cuối cùng vẫn hẹn người đó ra ngoài gặp mặt.
"Thư Tình."
"Anh đến rồi." Thư Tình thấy anh ta, trên mặt nở một nụ cười nhạt: "Hôm nay là một ngày rất đặc biệt đối với em."
Từ Châu Dương gật đầu: "Anh biết."
Nhìn ánh mắt không còn như xưa của người đàn ông, Thư Tình thở dài: "Vậy thì anh còn nhớ câu chuyện em từng kể với anh trước đây không?"
Hai người ở bên nhau khi cả hai đều còn rất trẻ, mang theo tấm lòng chân thành để yêu hết mình. Lúc tình cảm sâu đậm, Thư Tình đã kể cho anh ta nghe về quá khứ của mình.
Cô ta sinh ra ở một vùng núi nghèo, vì quan niệm trọng nam khinh nữ lạc hậu mà bị đối xử bất bình đẳng, từ nhỏ đã phải chịu nhiều cực khổ. Sau này lớn lên một chút, cô ta bị bán cho một gia đình ở thị trấn làm con dâu nuôi từ bé.
Lúc đó Thư Tình còn chưa được gọi là Thư Tình, tên cô ta cũng bình thường như cỏ dại ven đường. Cô ta bị bán đến thị trấn, vẫn phải làm việc vất vả hàng ngày, làm sai một chút là bị đánh bị phạt. Nếu ai đó trong nhà có tâm trạng không tốt, cô ta cũng bị xui xẻo theo.
Thị trấn rất lạc hậu, tư tưởng của những người sống ở đó đã bị giam cầm, ngoài những người như cô ta bị ba mẹ ruột bán đi, còn có một số người bị lừa bán. Kẻ bạo hành không nhận ra lỗi lầm của mình, nạn nhân không có khả năng phản kháng, cho đến một ngày, một nhóm thanh niên khí phách hăng hái dẫn theo cảnh sát đến thị trấn, làm cho nơi đó náo loạn.
Cảnh sát đến điều tra làm rõ tất cả những người bị bắt cóc đến thị trấn, những người có thể tra được nhân thân ban đầu đều được đưa về nhà, những người không rõ nhân thân thì được sắp xếp khác.
Năm đó cô ta mười bốn tuổi, ba mẹ vô lương tâm đã qua đời vì tai nạn, vì thiếu kiến thức nên không thể tự lập trong xã hội, cuối cùng cảnh sát quyết định đưa cô ta đến cô nhi viện. Cùng ở đó với cô ta còn có một cô gái khác, nhỏ hơn cô ta bốn tuổi.
"Thật ra em chỉ kể một nửa câu chuyện năm đó thôi." Hôm nay Thư Tình đột nhiên rất muốn kể cho anh ta nghe về nửa còn lại: "Lúc đó còn có một cô bé rất may mắn, được một người có tiền có thế đưa về nhà, từ đó biến thành thiên kim tiểu thư, sống cuộc sống giàu sang."
Ban đầu, Diệp Linh Thính không tìm lại được danh tính thật sự nên phải đến cô nhi viện cùng cô ta, nhưng Diệp Linh Thính rất thông minh, cô không làm theo lẽ thường, chủ động tiếp cận thiếu niên khó gần gũi nhất trong đám đông.
Tình thế đảo ngược, thiếu niên với đôi mắt lạnh lùng đó cuối cùng lên tiếng, chỉ đích danh muốn đưa Diệp Linh Thính đi.
Lúc đó, trong lòng cô ta nảy sinh một ý nghĩ táo bạo, lén lút tìm đến thiếu niên đó, hy vọng anh có thể đưa cô ta đi cùng. Nhưng cuối cùng chỉ nhận được một cái bóng lưng lạnh lùng, mỉa mai cô ta không nên vọng tưởng đến thân phận không thuộc về mình.
Cô ta không hiểu, cùng là những kẻ vô gia cư đáng thương, tại sao người đó lại chọn Diệp Linh Thính?
Đáng tiếc là cô ta không thể thay đổi quyết định của thiếu niên đó.
Sau khi vào cô nhi viện, cuộc sống của cô ta được cải thiện rõ rệt, cô ta tự cho rằng mình cũng may mắn, cho đến khi sau này trên TV thấy bài phỏng vấn của Hoắc Cẩn Hành, cô ta mới biết được thân phận địa vị của người đó cao quý đến mức khiến nhiều người phải ngước nhìn.
Từng được người như vậy cứu giúp, nghĩ lại cũng là một chuyện may mắn, cho đến khi cô ta tận mắt nhìn thấy Diệp Linh Thính đã lột xác trở nên xinh đẹp lộng lẫy như bây giờ, cô ta mới biết thế nào là bất công.
Tên họ, ngày sinh, thân phận của Diệp Linh Thính đều do Hoắc Cẩn Hành ban tặng, Thư Tình không khỏi nghĩ nếu như năm đó người được chọn là cô ta thì tốt biết bao?
Từ Châu Dương nghe xong nửa sau câu chuyện thì nhận ra cô ta không cam lòng: "Em đang trách móc cô bé đó sao?"
"Em chỉ cảm thấy đôi khi ông trời thật sự rất bất công." Cô ta và Diệp Linh Thính được cứu cùng một ngày, nhưng cô ta lại không thể trở thành người được chọn.
"Thư Tình, chuyện cũ đã qua rồi." Khi còn tình cảm, Từ Châu Dương nghe câu chuyện này thì rất đau lòng, bây giờ đã trôi qua nhiều năm, nghe lại những lời này chỉ biết thở dài.
"Châu Dương, anh có muốn biết cô bé may mắn đó là ai không?" Thư Tình chủ động hỏi.
"Không." Từ Châu Dương cau mày, từ chối cô ta thẳng thừng.
Thư Tình coi ngày mười hai tháng một là ngày cô ta sống lại, nhưng Từ Châu Dương lại cảm thấy cô ta vẫn không thể thực sự thoát khỏi những gì đã xảy ra trong quá khứ, thậm chí còn gieo một hạt giống ghen tị trong lòng để nó nảy mầm và phát triển.
Thôi thì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Từ Châu Dương không muốn dính líu thêm đến chuyện của cô ta nữa.
Thư Tình gật đầu, dường như tỏ vẻ tôn trọng lựa chọn của anh ta, cuối cùng không nói nữa.
Khi trở về, hai người lần lượt rời đi, Thư Tình để anh ta đi trước. Nhìn bóng lưng Từ Châu Dương đi xa, lòng Thư Tình không khỏi chua xót.
Hôm nay bốc đồng gọi anh ta ra ngoài, một là vì ngày này thực sự đặc biệt, hai là cô ta thấy Từ Châu Dương đợi trước cửa phòng Diệp Linh Thính, nhớ lại cảnh Từ Châu Dương chăm sóc đặc biệt cho Diệp Linh Thính khi đóng phim, trong lòng cô ta thực sự không thoải mái.
Cho dù đã chia tay, cho dù đã không còn tình cảm, nhưng bắt cô ta phải tận mắt nhìn Từ Châu Dương thích Diệp Linh Thính, thì quả thực quá buồn cười.
Rốt cuộc Diệp Linh Thính có sức hấp dẫn gì mà thu hút được những người đàn ông ưu tú như vậy?
Sau sinh nhật, Diệp Linh Thính mơ hồ cảm thấy thái độ của Hoắc Cẩn Hành đối với mình có chút thay đổi, chưa gặp mặt nhưng đã thể hiện rõ khi trò chuyện qua tin nhắn.