Cố Kinh Diễn hiểu ý, chạm ly rượu: "Tôi thấy cô Phó kia thật sự thích cậu."
"Thích." Hoắc Cẩn Hành khinh thường loại chuyện thế này: "Một cuộc hôn nhân thích hợp chẳng qua là thêm hoa trên gấm vì lợi ích hai bên."
Hôn nhân trong gia tộc, có mấy phần thật lòng, chỉ là trò chơi đôi bên cùng có lợi, giống như ba mẹ anh.
"Thêm hoa có gì không tốt?" Cố Kinh Diễn đặt ly rượu xuống, vô tình xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út: "Biết đâu, đóa hoa đó lại nở rộ thì sao."
Năm xưa hai người đã hẹn kết hôn cùng lúc, anh ấy đã bước vào lễ đường, còn Hoắc Cẩn Hành là người có kế hoạch rõ ràng lại hủy kế hoạch một cách khó hiểu, kéo dài đến tận bây giờ.
"Ting..."
Hoắc Cẩn Hành nhận được một tin nhắn mới.
Cố Kinh Diễn không sợ chết thò đầu ra xem, ngón cái của Hoắc Cẩn Hành không lệch không nghiêng đặt trên bức ảnh cô gái mặc váy đen.
Cố Kinh Diễn chậc chậc hai tiếng: "Hình như tôi hiểu rồi, cô gái nào chịu nổi cậu đối xử với cô công chúa bảo bối kia như thế. Cậu dứt khoát cưới cô ấy làm vợ đi."
"Đừng đùa." Hoắc Cẩn Hành tắt điện thoại, lạnh lùng liếc Cố Kinh Diễn, mang theo lời cảnh cáo.
"OK, tôi không nói nữa." Cố Kinh Diễn giơ tay đầu hàng, trong lòng nghĩ đến nếu ngày nào đó Hoắc Cẩn Hành tự vả mặt mình, anh ấy nhất định sẽ là người đầu tiên lao lên xem kịch vui.
Tối nay Hoắc Cẩn Hành uống khá nhiều rượu, lên xe đã say, nhưng ý chí của anh rất mạnh, tự mình đi không cần người khác dìu.
Nhưng vẫn nhớ đến việc tìm người: "Thính Thính đâu?"
Thư ký Chu vội vàng gọi điện cho Diệp Linh Thính, khi họ đến Thủy Tạ Lan Đình, Diệp Linh Thính cũng vừa mới về nhà không lâu.
"Cô Thính Thính, tối nay tổng giám đốc Hoắc uống khá nhiều rượu." Thư ký Chu và một trợ lý khác đi theo Hoắc Cẩn Hành vào phòng khách, đến khi giao anh cho Diệp Linh Thính mới thôi.
"Anh Cẩn Hành."
Diệp Linh Thính vừa chạm vào cánh tay anh, Hoắc Cẩn Hành vốn cảnh giác không cho người khác chạm vào mình lập tức thả lỏng.
"Thính Thính." Anh cúi đầu, cằm tựa vào vai Diệp Linh Thính, nhắm mắt.
Diệp Linh Thính nghiêng đầu, vừa khéo má cô chạm vào má anh.
Hai người rất gần, cô từ từ đưa tay ra, ôm lấy vòng eo săn chắc khỏe khoắn của người đàn ông.
Cảm giác an toàn lập tức bùng nổ.
Đúng lúc thư ký Chu đi ra từ phòng vệ sinh nhìn thấy cảnh này, Diệp Linh Thính bắt gặp ánh mắt của cô ấy.
Diệp Linh Thính nhìn qua, thư ký Chu lập tức cúi đầu, giả vờ không biết gì: "Cô Thính Thính, tổng giám đốc Hoắc đã về đến nhà, chúng tôi xin phép đi trước."
"Ừm." Diệp Linh Thính trả lời ngắn gọn, khoảnh khắc đó giống hệt Hoắc Cẩn Hành.
Quả nhiên là cô gái do anh nuôi lớn, đôi khi trong lời nói và cử chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của anh.
Thư ký Chu tinh mắt kéo trợ lý nhanh chóng chuồn đi, Diệp Linh Thính rời mắt đi, tay ôm lấy eo Hoắc Cẩn Hành: "Anh còn đi được không? Chúng ta về phòng trước đi."
Đứng ở phòng khách cũng không ổn lắm.
"Về phòng." Lúc này Hoắc Cẩn Hành rất dễ nói chuyện, đi theo cô.
Diệp Linh Thính bấm thang máy, đi lên lầu.
Vừa bước ra khỏi thang máy, Hoắc Cẩn Hành lảo đảo, Diệp Linh Thính không kịp đề phòng bị anh kéo tới, lưng áp vào tường, trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc: "Sinh nhật em sắp đến rồi, muốn quà gì?"
Câu hỏi bất thình lình làm Diệp Linh Thính ngây ra.
Ngày sinh nhật cô là mười hai tháng một, là ngày cô gặp Hoắc Cẩn Hành.
Cách hôm nay hai tuần nữa.
"Anh say rồi mà còn nhớ sinh nhật em à." Được người ta để ý, trong lòng ngọt ngào vô cùng.
"Quên sinh nhật của công chúa nhỏ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Người đàn ông thường ngày nghiêm túc, dưới tác dụng của rượu, không ngờ lại đùa giỡn với cô, mang theo sự cưng chiều nồng đậm.
Tim Diệp Linh Thính đập thình thịch, không nén được vui ra mặt: "Muốn gì cũng được sao?"
Hoắc Cẩn Hành cúi đầu áp sát vào trán cô: "Thính Thính muốn gì cũng được."
Có lẽ khi tỉnh táo sẽ bổ sung thêm một câu trong khả năng, nhưng khi say, anh sẵn sàng hứa hẹn tất cả.
Tình huống hiện tại thật sự không thích hợp để bàn về quà, Diệp Linh Thính lẩm bẩm, đè nén tâm trạng vui vẻ: "Vậy em phải suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xong sẽ nói cho anh biết."
Hoắc Cẩn Hành ngẩng đầu, dời tầm mắt khỏi gò má cô, chậm rãi nói: "Được."
Diệp Linh Thính mới đưa người vào phòng ngủ thuận lợi, đứng dậy đi lấy thuốc giải rượu, lúc quay lại thì thấy Hoắc Cẩn Hành đã nằm ngủ bên giường.
Cô không khỏi nhíu mày lẩm bẩm: "Nhanh thế."
Trông có vẻ không có phản ứng gì đặc biệt, e là ngày mai anh tỉnh dậy sẽ đau đầu.
Diệp Linh Thính đặt thuốc sang một bên, tự mình ngồi xuống cạnh đó, cẩn thận ngắm khuôn mặt của người đàn ông.
Hoắc Cẩn Hành vẫn chưa tháo kính, khi vào phòng đã cởi áo khoác, cà vạt nới lỏng, dáng vẻ say rượu của người đàn ông rất khác so với trạng thái thanh tâm quả dục thường ngày.
Sợ cổ anh bị siết không thoải mái, Diệp Linh Thính cởi cà vạt cho anh, mở hai cúc áo sơ mi phía dưới, xương quai xanh gợi cảm nửa ẩn nửa hiện.
Diệp Linh Thính không kìm được nuốt một ngụm nước bọt.
Cô thấy khi tỷ lệ cơ thể của một người đàn ông đủ tốt, thì mức độ quyến rũ là không thể đo đạc.
Tiếp theo là tháo kính.
Diệp Linh Thính từ từ đưa tay ra, ngón tay kẹp vào gọng kính màu vàng cẩn thận lấy xuống, hoàn toàn nhìn rõ hàng mi rậm rạp của anh, khép hờ thành một đường.
Xương hàm của người đàn ông vô cùng hoàn hảo, tầm mắt dịch chuyển xuống, từ sống mũi cao thẳng đến đôi môi mỏng gợi cảm, những ngón tay thon dài vuốt ve yết hầu quyến rũ.