Anh ta vừa quay lại thì đã thấy Diệp Linh Thính đang nhìn thẳng về phía trước không chớp mắt, nghĩ rằng cô cũng giống mình, anh ta cố ý kéo gần khoảng cách với cô: "Tiểu Diệp này, đây là ông chủ của Hoắc Thị đấy, không đi lên chào hỏi à?"
Diệp Linh Thính khẽ chớp mắt: "Thế sao anh không đi?"
"Haiz." Triệu Kha D/ụ/c lắc đầu thở dài: "Địa vị của chúng ta chưa đủ. Nhìn chị Sương thế kia, biết đâu lúc nào đấy người ta lại được gả vào nhà gi/à/u."
Diệp Linh Thính chậc một tiếng: "Chị ta có gả vào nhà gi/à/u hay không thì em không biết, nhưng chắc chắn sẽ không phải là nhà này."
Triệu Kha D/ụ/c đang để ý phía trước nên không nghe rõ, anh ta quay đầu lại hỏi: "Em nói cái gì cơ?"
Người đàn ông đứng cạnh xe dường như vô tình liếc qua đây, con ngươi đen láy dưới cặp kính gọng vàng như thể màn đêm tĩnh lặng, gương mặt lạnh nhạt như phủ bởi một lớp sương tuyết khiến người ta không thể nhìn thấu nội tâm anh.
Nhạy cảm phát giác có một ánh nhìn xa lạ hướng về phía này, Triệu Kha Dục giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành đang dẫn người đi, để lại Hướng Vân Sương đứng nguyên tại chỗ.
Răng Triệu Kha D/ụ/c va vào nhau lập cập: "Vừa nãy có phải anh Hoắc nhìn chúng ta không?"
Diệp Linh Thính quen tay sờ mặt dây chuyền trên cổ: "Là ảo giác của anh thôi."
Hoắc Cẩn Hành vừa đi, Hướng Vân Sương đã đi giày cao gót quay lại, giống như một con khổng tước cao ngạo vậy. Triệu Kha D/ụ/c lập tức sáp lại gần: "Người ta nói tổng giám đốc Hoắc không dễ tiếp xúc, chỉ có mỗi chị Sương mới gần gũi được với tổng giám đốc Hoắc thôi. Lần sau có thể làm phiền chị Sương tiến cử em với tổng giám đốc Hoắc được không?"
Đôi khi da mặt dày cũng là một lợi thế.
Ngoài mặt Hướng Vân Sương không cười nhưng thái độ lại rất trịch thượng: "Đương nhiên không thành vấn đề."
Còn có lần sau hay không thì lại là chuyện khác.
Sự nịnh bợ của Triệu Kha D/ụ/c khiến Hướng Vân Sương rất thoải mái, thấy Diệp Linh Thính không nói lời nào, trong mắt Hướng Vân Sương thoáng hiện vẻ chế giễu.
Ban nãy cô ta thấy rất rõ Diệp Linh Thính nhìn chằm chằm về phía Hoắc Cẩn Hành, trong giới giải trí có rất nhiều người dựa vào vẻ ngoài xinh đẹp của mình để trèo lên. Loại người như Diệp Linh Thính, bề ngoài thì giả vờ thanh cao thôi chứ ai biết trong bụng đang nghĩ gì.
Hướng Vân Sương làm bộ hào phóng: "Tiểu Diệp thì sao? Cơ hội phát triển của người mới rất hiếm, có cần chị khen em vài câu trước mặt tổng giám đốc Hoắc không?"
Diệp Linh Thính nhếch môi cười nhạt: "Em thực sự rất khâm phục cô Hướng đấy. Cho dù tổng giám đốc Hoắc im lặng hai người vẫn có thể trò chuyện vui vẻ. Nếu có cơ hội, em nhất định sẽ học tập cô Hướng."
Không ai ngờ cô lại dám v/ả vào mặt cô ta ngay tại chỗ như thế, Triệu Kha D/ụ/c chỉ ước gì có thể lập tức thoát khỏi chiến trường không có th/uố/c s/ú/ng này. Hướng Vân Sương không khống chế được sắc mặt, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay, mà Diệp Linh Thính đã thong dong dẫn trợ lý của mình rời khỏi hiện trường rồi.
Tiểu Ngư thầm mắng người này trong lòng cả trăm ngàn lần: "Hướng Vân Sương càng lúc càng quá đáng. Sao một người có thâm niên trong giới như chị ta cứ phải nhắm vào một người mới như chị thế nhỉ?"
Diệp Linh Thính bước vào cửa thang máy: "Chỉ có kẻ không có tự tin mới phô trương thanh thế, làm trò hề thôi."
Hướng Vân Sương muốn nhìn thấy cô cúi đầu để thỏa mãn lòng hư vinh, cô không rảnh để xem cô ta nhảy lên nhảy xuống như một con khỉ.
Thoáng chốc thang máy đã đến nơi, Diệp Linh Thính bước nhanh hơn, tiện thể dặn dò: "Lát nữa sẽ có người đến giao đồ, em đi lấy hộ chị trước đã."
"Vâng ạ." Tiểu Ngư gật đầu, nhanh chóng đi theo.
Về đến phòng là Diệp Linh Thính chạy ngay vào phòng tắm, soi gương chỉnh sửa lại quần áo và kiểu tóc, Tiểu Ngư đợi ở bên ngoài.
Thấy cô đi ra, Tiểu Ngư lập tức đưa thẻ thang máy ra: "Thư ký Chu vừa đưa đến ạ, trên đó có mật khẩu."
Diệp Linh Thính cầm thẻ thang máy, ngón tay búng lên mặt thẻ nhẵn nhụi mấy cái, nhếch môi cười ranh mãnh.
Ekip chương trình rất hào phóng khi sắp xếp cho họ ở tại khách sạn Đảo Hoàng, nhưng phòng của họ đặt hoàn toàn khác với thiết kế của tầng trên cùng, mỗi tầng đều phải có thẻ thang máy được cấp quyền riêng mới lên được.
Người ở trong phòng V.I.P trên tầng cao nhất hôm nay không ai khác chính là Hoắc Cẩn Hành, ông chủ Hoắc Thị mà đám người Hướng Vân Sương, Triệu Kha D/ụ/c hao hết tâm tư để tiếp cận.
- --
Lời tác giả:
Gỡ mìn:
1. Tính cách nhân vật chính không hoàn hảo, cực kỳ tiêu chuẩn kép, không thể chấp nhận tâm tư của nữ chính với nam chính thì đừng bấm vào
2. Có nhiều thiết lập riêng, tiểu thuyết không giống giới giải trí ngoài đời, logic phục vụ cốt truyện, vui lòng không áp dụng vào thực tế, cảm ơn~
3. Nếu bạn thích thì có thể đu, cập nhật hàng ngày không hố hàng, drop vui lòng không cần báo cáo, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!
Cầm thẻ thang máy riêng, Diệp Linh Thính đi thẳng lên tầng cao nhất. Cô nhập mã thẻ vào, cạnh cửa đã có sẵn một đôi dép lê cho nữ, như đang đợi cô đến.
Phòng khách không có ai, Diệp Linh Thính đi thẳng vào trong. Các phòng đóng chặt chặt cửa, chỉ có cửa phòng làm việc là mở toang. Diệp Linh Thính rón rén bước đến gần.
Trợ lý và thư ký mặc vest, quây xung quanh bàn, tay cầm tập tài liệu báo cáo công việc.
Người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh ở bàn làm việc cực kỳ chuyên chú, tay gõ bàn phím liên tục, kính hắt ánh sáng.
Đàn ông nghiêm túc là quyến rũ nhất, cảnh này được Diệp Linh Thính quan sát rất kỹ. Cô cố bình ổn trái tim đang đập thình thịch loạn nhịp, hít sâu một hơi.
Nghe báo cáo xong, Hoắc Cẩn Hành ký tên vào văn kiện. Ba trợ lý thân cận của anh cũng biết thân phận của Diệp Linh Thính, thấy cô xuất hiện ở đây thì không hề kinh ngạc hay tò mò, ai nấy đều rối rít chào "cô Diệp" rồi lần lượt rời đi.
Trong phòng còn lại mỗi một người, Diệp Linh Thính chạy đến, xộc thẳng vào lòng anh.
"Em nhớ anh lắm." Tiếng cô gái nghẹn ngào như tủi thân vô cùng, hai tay vòng lên cổ anh, nỗi nhớ trào dâng cuối cùng cũng vơi đi phần nào.
Đôi cánh tay trắng nõn vòng lên gáy, mùi hương đặc biệt của thiếu nữ tỏa ngào ngạt trong lòng, Hoắc Cẩn Hành cúi đầu, khuôn mặt lạnh lùng dần trở nên ấm áp: "Lớn thế này rồi mà còn nhõng nhẽo."
Nghe giọng như quở trách, nhưng không hề có ý định đẩy người ta ra.
Cửa phòng làm việc chưa đóng, thư ký Chu vô tình quay đầu nhìn vào thì thấy boss ngày thường luôn thiết diện vô tình của họ lại xoa đầu cô gái một cách dịu dàng, chiều chuộng, như thể sông băng nghìn năm tan chảy trong thoáng chốc.