Bà Hoắc đã quyết định, giữ con trai ở nhà cùng ăn một bữa cơm, bà cụ dẫn Phó Tĩnh Nhã đến, Hoắc Cẩn Hành ăn cơm xong rồi rời đi như thường lệ.
Thậm chí Phó Tĩnh Nhã còn không nói được một câu riêng tư.
Khi hai người trẻ tuổi đều không có mặt, bà cụ mới cau có: "Đúng là ngày càng không có phép tắc!"
"Mẹ, những năm gần đây Cẩn Hành vất vả vì nhà họ Hoắc, thực sự không có tâm trí để cân nhắc những chuyện này."
"Con không cần phải tìm cớ thay nó, chỉ là kết hôn thôi mà, sao lại làm chậm trễ nó được?" Sắc mặt bà cụ Hoắc ảm đạm, trách móc: "Mẹ thấy nó rất kiên nhẫn với con bé ngang ngược kia."
Trước đây, nhà họ Hoắc chưa từng tham gia vào giới giải trí, nhưng đúng vào năm Diệp Linh Thính vào Học viện Điện ảnh thì anh lại thành lập "Thịnh Thế", còn tự mình quản lý, chẳng phải là tự mình làm khổ mình sao?
Mặc dù Hoắc Cẩn Hành không thừa nhận, nhưng chuyện này chắc chắn không thể tách rời khỏi Diệp Linh Thính.
"Biết đâu..." Bà cụ Hoắc định nói rồi lại thôi.
Bà Hoắc đợi mãi mà không thấy câu tiếp theo liền hỏi dò: "Mẹ, mẹ muốn nói gì?"
"Thôi, không có gì." Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua, bà cụ Hoắc ép mình không nghĩ đến nữa.
Mặc dù tính tình đứa cháu trai này lạnh lùng, nhưng anh cũng là một người ngay thẳng.
Hoắc Cẩn Hành nhắn tin cho cô báo mình về nhà, Diệp Linh Thính đứng trước cửa trông mòn con mắt. Khi thấy chiếc xe quen thuộc từ xa, cô đã không kìm được mà chạy ra khỏi chốt bảo vệ.
"Anh Cẩn Hành." Chỉ cần nhìn thấy Hoắc Cẩn Hành, cô đã tràn đầy sức sống.
Sau khi xuống xe, tài xế lái xe đi, Hoắc Cẩn Hành đi thẳng tới: "Sao em lại ngồi ngoài này?"
"Đợi anh." Diệp Linh Thính ngẩng khuôn mặt nhỏ lên.
"Cẩn thận bị cảm lạnh." Dạo này nhiệt độ ở thành phố Cảnh ngày càng thấp, Hoắc Cẩn Hành sờ tay cô, thấy ấm áp, không lạnh.
Anh chỉ đơn thuần kiểm tra nhiệt độ cơ thể, xác nhận không lạnh thì buông tay, nhưng Diệp Linh Thính lại nhân cơ hội nắm lấy: "Anh vừa nói em cũng thấy lạnh rồi, vậy chúng ta vào nhanh đi."
Nghe cô nói lạnh, Hoắc Cẩn Hành nhíu mày, nắm tay cô vào nhà.
Trong nhà bật hệ thống sưởi, hai người cởi áo khoác, còn chưa kịp nói chuyện thì điện thoại của Hoắc Cẩn Hành đã reo.
"Anh nghe điện thoại." Anh thuận tay đưa áo khoác cho cô.
"Được!"
Hoắc Cẩn Hành cầm điện thoại đi ra ngoài, Diệp Linh Thính ôm áo khoác của anh mang đi treo, nhân lúc không ai chú ý, cô cúi đầu ngửi ngửi, dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi thở đặc biệt của anh.
Bên kia, Hoắc Cẩn Hành nghe báo cáo qua điện thoại, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng hơn: "Liên lạc với trụ sở chính của Thịnh Thế, tuyển chọn trước người đại diện cho sản phẩm mới của quý sau."
Hướng Vân Sương đang nằm trên ghế mát-xa mà không biết rằng giấc mơ đẹp của mình sắp kết thúc, trợ lý vội vàng đẩy cửa bước vào: "Chị Sương, bạn em ở đoàn phim vừa mới tiết lộ riêng với em, đạo diễn Giang đích thân để Diệp Linh Thính thử vai diễn của Khương Chước. Có vẻ ông ấy rất hài lòng với cô ta, nếu không có người nào phù hợp hơn thì sẽ chọn cô ta."
"Hôm đó tôi đã dặn dò cô, cô không nói với bên đó sao?" Hướng Vân Sương dựa vào lưng ghế, vẫn chưa cảm thấy bị đe dọa.
Trợ lý trả lời: "Em đã liên lạc, nhưng người đó nói rằng anh ta không thể tự quyết định, phải cần cả nhà đầu tư và đạo diễn Giang đồng ý mới được."
"Vậy thì cô đi nhắc lại đi, đừng coi thường, tôi không muốn trong mấy tháng tới phải nhìn thấy cô ta mỗi ngày."
Mặc dù không đến nỗi gặp mỗi ngày, nhưng nếu cùng một đoàn phim, thì thể nào cũng gặp nhau, hơn nữa những người trên mạng chắc chắn lại lấy cô ta ra so sánh với Diệp Linh Thính.
Cô ta ghét nhất là những người lấy tuổi tác ra để nói chuyện.
Trợ lý có chút khó xử.
Hướng Vân Sương chỉ lo dặn dò cô ta đi làm việc, nhưng cô ta lại không thể nói thẳng như Hướng Vân Sương, không chỉ tốn nước bọt mà còn phải động não.
Nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng đi liên lạc.
Hướng Vân Sương tiếp tục nằm xuống, hoàn cảnh thoải mái có tác dụng thôi miên, trong giấc mơ đẹp đẽ, cô ta thấy mình đóng chính trong bộ phim "Khúc ca phù thế" giành được giải thưởng lớn, và ký hợp đồng đại diện cho Hoắc Thị ba lần liên tiếp, từ đó Diệp Linh Thính chỉ cần dựa hơi một chút là sẽ bị antifan nhấn chìm.
Cho đến khi...
"Ầm", trợ lý lại đẩy cửa vào: "Chị Sương!"
Giấc mơ bị cắt ngang, sắc mặt Hướng Vân Sương không vui: "Có chuyện gì?"
Trợ lý do dự, Hướng Vân Sương lại hỏi: "Việc đã xong chưa?"
"Không, không phải." Trợ lý xua tay, lắp bắp không nói nên lời: "Đạo diễn Giang nói... nói..."
Hướng Vân Sương tỏ vẻ mất kiên nhẫn: "Cô làm sao vậy? Nói năng lắp bắp nữa rồi?"
Thấy cô ta có dấu hiệu sắp nổi giận, trợ lý đành cắn răng nói: "Vai nữ chính của "Khúc ca phù thế" là người khác, còn nữa..."
Trợ lý nhìn cô ta, tiếp tục nói: "Bên Hoắc Thị muốn chấm dứt hợp đồng trước thời hạn, chọn lại người đại diện."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng giám đốc Hoắc: Ai nuông chiều cô ta làm mình làm mẩy như vậy?
Ba ngày nay Diệp Linh Thính không về chung cư, cô ở hẳn tại Thủy Tạ Lan Đình, sáng sớm Tiểu Ngư đã mang đồ đến, tiện thể mang theo một tin tức gây chấn động: "Chị Linh Thính, chị lướt Weibo chưa? Hoắc Thị tuyên bố chấm dứt hợp đồng với Hướng Vân Sương, giờ thì cả mạng xã hội đều bùng nổ rồi."
"Hủy hợp đồng?"
Diệp Linh Thính thực sự không biết.
Gần đây cô rất bận.
Có một chương trình giải trí phát sóng hàng tuần mời cô ghi hình chương trình mừng năm mới, chỉ còn một tháng rưỡi để tập nhảy và sắp xếp.
Ngoài công việc, cô còn muốn dành thời gian bồi đắp tình cảm với Hoắc Cẩn Hành, đúng là không quan tâm đến chuyện khác.
Nghe Tiểu Ngư nhắc đến, Diệp Linh Thính tò mò xem thử.
Sáng nay, Hoắc Thị chính thức đăng thông báo hủy hợp đồng, nội dung văn bản rất chính thức, không mấy ai tin.
[Có chuyện gì vậy? Cần một chuyên gia giải thích hộ với]
[Ngủ một giấc dậy, trời đất thay đổi]
[Sương Sương của chúng ta đã tận tụy hết mình, tại sao lại đơn phương hủy hợp đồng?]
[Thương hiệu lớn mà làm ăn bừa bãi thế này à? Tôi buồn nôn]
[Cuối cùng cũng không phải nhìn thấy poster quảng cáo của Hướng Vân Sương nữa, mừng quá]
[Sao dạo này cứ thấy Hướng Vân Sương lên hot search, drama lớn rồi]
Cư dân mạng đều hóa thân thành thám tử, truy tìm manh mối, Hướng Vân Sương đã làm người đại diện hai năm liên tiếp, đột nhiên bị hủy hợp đồng, nguyên nhân trong đó không khỏi khiến người ta suy nghĩ sâu xa.