Trời đông giá rét, cỏ cây cằn cỗi.
Cô gái mặc áo khoác bông màu đỏ lững thững bước đi dưới gốc cây, khuôn mặt bị gió thổi cho đỏ bừng ngẩng lên nhìn chàng trai lạnh lùng trầm tĩnh trước mặt.
"Anh ơi."
"Mình không đến trại trẻ mồ côi được không?"
"Em muốn đi đâu?" Chàng trai hơi nghiêng đầu, giọng nói lãnh đạm không có chút ấm áp nào.
"Em..." Cô gái căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cổ họng khô khốc phát ra giọng nói thiết tha: "Em có thể về nhà với anh không?"
-
Cốc cốc cốc...
Một tiếng gõ cửa gấp gáp đánh thức cô gái đang ngủ trưa, cô mở choàng mắt, cảm giác đau nhói do ký ức tuổi thơ mang lại chậm rãi lui đi.
Trợ lý Tiểu Ngư cầm điện thoại di động gõ cửa đầy vội vã.
Cửa kéo được mở ra từ bên trong, cô gái mặc chiếc váy ngủ mỏng manh đứng bên trong, ngón tay vuốt mái tóc dài, để lộ làn da vùng xương quai xanh trắng mịn không tì vết.
Kiều diễm lại biếng nhác.
Cho dù ngày nào Tiểu Ngư cũng ở bên cạnh cô nhưng vẫn thường xuyên choáng váng trước sự xinh đẹp này.
Cô hoàn toàn không nhận ra sự quyến rũ bẩm sinh của mình, hơi nhướng mày, lộ ra một đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh nước: "Có chuyện gì?"
Tiểu Ngư vỗ đầu, ép mình tỉnh lại từ trong sắc đẹp: "Chị Linh Thính, chị bị chụp ảnh rồi."
Diệp Linh Thính cầm lấy điện thoại xem thử, là ảnh bị chụp ở sân bay thành phố F hồi trưa nay, một trong hai nhân vật chính là cô, người còn lại là đàn chị Hướng Vân Sương trong ngành. Tiêu đề này không khác gì đang gây chiến cả: [Chấn động! Hướng Vân Sương và "Tiểu Vân Sương" Diệp Linh Thính cùng xuất hiện trong một khung hình ở sân bay.]
"Fan thời nay đỉnh thật đấy, chị bịt bọc như con gấu thế này mà họ vẫn nhận ra được."
Chuyến đi này là để ghi hình một show hẹn hò, Diệp Linh Thính khiêm tốn không muốn để lộ hành tung của mình, đối phương lại vô cùng phô trương, người hâm mộ chặn kín luôn một lối đi của sân bay.
Ảnh của Hướng Vân Sương là loại ảnh có độ phân giải cao, mà ảnh của Diệp Linh Thính thì lại mờ nhòe như chụp vội. Hai tấm ảnh được đặt chung với nhau rồi hồn nhiên nói là chung khung hình, một bên thì fan vô cùng nhiệt tình, mà một bên thì trơ trọi một mình không ai đến đón.
Vốn đã không thể so sánh giữa tiền bối đã vào giới nhiều năm với hậu bối vừa mới ra mắt, có trách thì phải trách hình tượng của Diệp Linh Thính khi mới ra mắt hơi giống với Hướng Vân Sương. Từng có blogger giải trí cố tình cắt ghép video và hình ảnh để so sánh hai người, gọi đùa là "Tiểu Vân Sương". Những góc quay xảo quyệt trong mấy video đó y như nhặt x/ươ/ng trong trứng gà vậy, có ba phần giống cũng có thể thêm mắm dặm muối thành năm phần.
[Hướng Vân Sương biết ăn mặc thật đấy, chị tôi xinh quá đi.]
[Mờ thế kia mà cũng nhận ra được hả? Blogger soi bằng kính hiển vi à?]
[Cái loại vô danh tiểu tốt đến nỗi không nhìn rõ cả mặt đừng có ké fame Sương Sương nhà này được không?]
[Không dùng đến mắt thì có thể hi/ế/n tặng cho người có nhu cầu, Diệp Linh Thính người ta đẹp tự nhiên, một bà cô già ph/ẫu th/uật thẩm mỹ thì có gì mà hiếm lạ?]
Những phát ngôn như thế này có đủ kiểu, hai người vốn chẳng liên quan gì đến nhau lại bị buộc vào nhau vì chiêu trò cố tình so sánh của blogger.
Cuộc điện thoại đòi mạng của quản lý Đoàn Văn từ thành phố khác cũng đuổi tới: "Quan hệ giữa hai người vốn đã khó xử rồi, thế mà vừa gặp nhau em đã làm mất lòng người ta."
"Sợ gì chứ?" Diệp Linh Thính đeo tai nghe lên.
"Chị sợ cô ta sẽ gây khó dễ với em thôi, bề ngoài cô ta là một người chị hiền lành tốt bụng, nhưng cô ta sẽ âm thầm tr/ả th/ù đấy. Em quên chuyện xảy ra lần trước ở đoàn phim rồi à?" Đoàn Văn tức lắm rồi, hai người rõ ràng chả liên quan gì đến nhau, thế mà chẳng hiểu sao lại bị dán cho cái mác tẩy mãi không sạch được.
Chẳng có ai vui nổi khi nghe có một người "tương tự" mình nhưng lại trẻ hơn, xinh đẹp hơn và tài năng hơn mình cả. Hướng Vân Sương ỷ vào địa vị của mình trong ngành để làm khó Diệp Linh Thính trong đoàn phim, tuy hành động rất bí mật nhưng người trong cuộc biết rõ.
"Chị ta muốn giở trò, nhưng em cũng không phải là người hay nhẫn nhịn." Những người trước đây từng muốn gây áp lực với cô đều bị cô chặn lại rồi.
Quản lý thở dài: "Chị biết em thông minh, nhưng dù sao em cũng là người mới, dễ bị thiệt thòi lắm."
Diệp Linh Thính vừa nghe điện thoại vừa ung dung thu dọn hành lý: "Chị ta sĩ diện lắm, dù trong lòng rất tức nhưng vẫn phải kiềm chế."
Lúc này rồi mà cô còn nói đùa, e là cô cũng không để bụng mấy chuyện này, Đoàn Văn lo lắng y như một bà mẹ: "Diệp Linh Thính, em đọc kinh Phật nhiều quá hay sao mà lành như Phật thế?"
Diệp Linh Thính sờ mặt dây chuyền khảm Phật trước ngực, hếch cằm: "Ai bảo chị là em hiền?"
Cô còn rất m/á/u chi/ế/n nữa là đằng khác.
Ba giờ chiều, Diệp Linh Thính đến địa điểm ghi hình, người tiếp đón dẫn cô đến phòng trang điểm: "Mời cô Diệp đi cùng tôi."
Còn chưa bước chân vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng người bên trong đang sôi nổi khen ngợi, thợ trang điểm đang vây quanh Hướng Vân Sương.
"Da chị Sương đẹp thật đấy, bình thường chị dưỡng da kiểu gì thế? Chị có nói mình mười tám tuổi em cũng tin."
"Dạo này em đang theo dõi bộ phim mới lên sóng của chị đấy. Chị Sương diễn tốt thật, chị ký tên cho em với được không?"
Làm gì có ai lại không thích nghe những lời khen ngợi kia chứ, Hướng Vân Sương được khen nức nở, tuy ngoài miệng khiêm tốn nhưng trên mặt vẫn không giấu được nụ cười.
"Chị Sương là người phát ngôn của sản phẩm thương hiệu Hoắc Thị suốt hai năm liên tiếp, tháng trước còn tham dự buổi dạ tiệc từ thiện với ông chủ tập đoàn Hoắc Thị nữa chứ, người ngoài đồn là hai người sắp có tin vui."
"Đúng đúng, chưa từng có người phát ngôn nào của tập đoàn Hoắc Thị được ký hai nhiệm kỳ liên tiếp đâu, kiểu gì người phát ngôn nhiệm kỳ tiếp theo cũng là chị Sương thôi." Tập đoàn Hoắc Thị ký với người phát ngôn mỗi năm một lần, trước kia nhiều lắm là hai nhiệm kỳ, thế mà Hướng Vân Sương lại ký hai năm liên tiếp, người ta đồn cô ta sắp gả vào nhà gi/à/u rồi.
"Truyền thông bên ngoài cứ hay phóng đại thế đấy." Nhắc tới ông chủ Hoắc Thị, người phụ nữ ba mươi tuổi không giấu được vẻ thẹn thùng: "Nếu có tin tức gì đương nhiên phía tài khoản chính thức sẽ công bố thôi."
Hướng Vân Sương không dám thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, trong mắt người khác cái kiểu giấu đầu hở đuôi này đã trở thành bí mật không thể nói ra.
Thợ trang điểm cười ha ha gật đầu: "Em hiểu, em hiểu mà."