- 8-
Lục Trường Trạch hai tay đút túi quần ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện chờ kết quả xét nghiệm, bụng anh đau dữ dội, Lục Trường Trạch dù có cứng rắn đến đâu cũng không thể nào cũng không thể nào chịu nổi cơn đau 24/24. Y tá cầm lấy danh sách và gọi tên Lục Trường Trạch vào.
Khi anh rời khỏi bệnh viện thì trời bắt đầu mưa, Lục Trường Trạch gấp gọn mẫu giấy xét nghiệm của mình rồi cất vào túi áo khoác bông, anh không có mang theo ô. Lục Trường Trạch do dự một hồi, sau đó liền dầm mưa chạy đến nhà ga. Vừa về đến cửa tiệm thì thấy Cố Tu đậu xe ở ngay trước cửa, hắn mất kiên nhẫn gõ ngón tay lên vô lăng, giọng nói cực kỳ nóng nảy: " Lên xe. " Lục Trường Trạch đứng dưới mái hiên của cửa tiệm nhỏ nhìn nam nhân xuyên qua tấm kính xe được kéo xuống một nửa, ánh mắt tối sầm lại, cuối cùng vẫn bước lên xe.
Chuyến đi lần này không nằm bên ngoài Tuyên Khởi, Cố Tu đưa anh đến quán cà phê tốt nhất Tuyên Khởi, hai người ngồi đối diện nhau, Lục Trường Trạch cả người ướt sũng, đặt mông ngồi trên sô pha vải khiến sô pha bị ướt một vũng nhỏ, những người phục vụ xung quanh thấy vậy đều cau mày, nhưng do khí thế của Cố Tu quá mức u ám nên không ai dám tiến lên nhắc nhở.
Cố Tu gọi hai ly cà phê đen.
" Phương Minh tới tìm cậu? " Cố Tu dựa vào trên sô pha, khoanh chân lạnh lùng nhìn người đối diện, Lục Trường Trạch nghe xong gật đầu, Cố Tu híp mắt nhìn Lục Trường Trạch. Đã 5 năm không gặp, tên này càng ngày càng kiêu ngạo, bộ dáng chân chó năm đó mới chính bộ dáng mà của một kẻ cặn bã như anh đáng có.
" Tại sao, ngay cả cậu ấy nói mà cậu vẫn không trở lại? Lục Trường Trạch, đừng nghĩ bản thân mình quan trọng, mọi người đều biết cậu là cái loại người như thế nào. "
Lục Trường Trạch phát ngốc chăm chú nhìn ly cà phê trước mặt, bàn tay đút trong túi liên tục vuốt vuốt tờ giấy kiểm tra mới nhận được lúc sáng, lại chuyện gì nữa đây, là muốn đến đây chất vấn hay là thẩm vấn? Cuộc sống này của anh thối nát thật.
" Cố Tu, tôi thật sự rất ghét uống cà phê, đặc biệt là cà phê đen. " Lục Trường Trạch ngửa đầu ra sau, mặt không chút biểu cảm nhìn Cố Tu.
Cố Tu bị anh làm cho sửng sốt, hồi đi học anh luôn gọi hắn là Cố Soái, sau đó đi làm thì gọi là Cố Tổng, Lục Trường Trạch chưa bao giờ dám gọi thẳng tên Cố Tu. Hơn nữa, Cố Tu đã nhìn thấy đủ các loại biểu cảm hèn hạ trên khuôn mặt của anh, từ nịnh nọt lấy lòng, đáng khinh, phàm tục, tham lam,...đã quen biết hơn 40 năm, Cố Tu chưa từng nhìn thấy Lục Trường Trạch bày ra vẻ mặt vô cảm như vậy bao giờ.
" Lục Trường Trạch, cậu lại định giở trò gì đây? Trước kia không phải cậu thích uống thứ này nhất sao? Rõ ràng là gà lại luôn cho mình là phượng hoàng. " Cố Tu cười lạnh nói: " Phương Minh vừa mới trở về, đừng có giở trò quỷ quái ở trước mặt cậu ấy, mau trở về nhanh lên cho tôi. "
" Tôi không thích uống cà phê đen, nhưng vì tôi cho rằng cậu thích uống nên mới cố ép mình uống. Cố Tu, tôi tuyệt đối sẽ không giở trò quỷ quái gì hết, nên cậu đừng lo lắng về điều đó. " Trường Trạch vẫn như cũ nhìn Cố Tu với vẻ mặt trống rỗng: " Cậu cũng không cần phải nhọc lòng về việc tôi muốn gì ở cậu hoặc Phương Minh đâu, hôm nay tôi nói rõ cho cậu biết, Cố Tu, tôi không cần bất kì thứ gì từ các cậu cả. "
Lục Trường Trạch nói xong, chậm rãi đứng dậy xoay người bỏ đi, Cố Tu sửng sốt một hồi lâu rồi mới quay đầu sang trái, xuyên qua tấm kính của quán cà phê nhìn bóng lưng Lục Trường Trạch đang lặng lẽ khuất dần trong cơn mưa nặng hạt.