[ Đam mỹ ] Có Quá Nhiều Điều Anh Không Biết
==================================
- 4-
Lục Trường Trạch ngồi ở quầy thu ngân xem phim, dì Lưu sống ở đường đối diện đi xuống mua đồ, dì ta vào lựa rồi xách một đống đồ ra, Lục Trường Trạch bấm dừng màn hình và bắt đầu đếm số lượng tính tiền.
Dì Lưu là một người đàn bà mặt tròn, nói rất nhiều, mỗi lần đến mua đồ, dì luôn hy vọng Lục Trường Trạch có thể bán cho mình rẻ hơn một chút, thấy dì Lưu mua rất nhiều bia, Lục Trường Trạch thuận miệng hỏi: " Dì Lưu, có người nhà đi cùng không? Mua nhiều bia như vậy, dì khiêng về được không đó? "
" Được, đừng nhìn dì như vậy mà xem thường, dì rất mạnh! " Dì Lưu vừa nói vừa bỏ bia vào túi vải mang theo bên người: " Cậu vẫn chưa biết sao? Để dì nói cho cậu nghe. " Vừa nói, dì Lưu vừa nhích lại gần, tỏ vẻ thần bí.
" Khu này sắp bị phá bỏ. Dì có một người họ hàng làm việc trong một công ty bất động sản ở Bình Châu, nên dì biết một số thông tin nội bộ. Công ty của họ chịu trách nhiệm cho đợt phá bỏ lần này cũng như là sẽ bồi thường tiền di dời cho chúng ta. Nghe nói công ty này rất lớn nên tiền bồi thường nhất định sẽ không ít, tiểu Lục, cậu đừng thấy cái cửa hàng này nhỏ mà đánh giá thấp nó, đến lúc đó mà bán cửa hàng đi, không chừng cậu phát tài luôn đấy! " Vẻ mặt dì hâm mộ nhìn cửa hàng nhỏ của anh.
Lục Trường Trạch đẩy kính, giúp dì Lưu cất đồ vào túi: " Trước mắt vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra, năm ngoái dì cũng bảo là phá nhưng rốt cuộc có phá đâu, dì cũng đừng quá tin mấy lời đó là thật, tổng cộng của dì là 57 tệ. "
" Cậu nên tin dì, dì có linh cảm chuyện này đúng đến tám chín phần, họ hàng của dì đang ở nhà dì kia kìa, hôm nay chính là nói như vậy, dì nghĩ hai tháng nữa mọi người ở đây sẽ biết chuyện này, thôi không nói nữa, dì đi trước. " Dì Lưu thanh toán tiền rồi xách đồ hớn hở đi về. Lục Trường Trạch bỏ tiền vào túi xách, ngồi trở lại ghế tiếp tục xem phim truyền hình, không thèm để ý đến lời dì Lưu nói.
Sau đầu mùa xuân, Lục Trường Trạch phát hiện khu vực này có nhiều người đến hơn, thoạt nhìn họ không phải người dân địa phương, người đến đo đạc nhà cửa, hoặc là đến làm lễ, đến bây giờ anh mới tin lời của dì Lưu nói. Có vẻ như khu vực này sắp đã bị phá bỏ thật.
Bên ngoài trời đã tối hẳn, Lục Trường Trạch còn chưa đóng cửa tiệm đi về, hôm nay anh xem lại bộ phim truyền hình mà anh đã lưu về từ lâu, cốt truyện không tệ lắm, anh xem một mạch đến hết phim, bình thường cứ khoảng sáu bảy giờ là anh đóng cửa, nhưng hôm nay lại hoãn đến hơn mười giờ, xem xong bộ phim, anh tháo kính ra dụi mắt, đang định đứng dậy lấy tiền thì bên khóe mắt anh nhìn thấy có người nào đó vào lấy đồ, quầy tính tiền hơi cao nên anh không nhìn rõ.
Có người đến lấy một chai nước khoáng đặt lên quầy tính tiền mà không nói một lời, Lục Trường Trạch đứng dậy, kinh ngạc nhìn xuống bàn tay đang cầm chai nước, bàn tay khá đẹp, hơn nữa đối phương còn lấy chai nước khoáng đắt nhất trong quầy, Lục Trường Trạch ngẩng đầu: " Của anh bốn tệ... "
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Trường Trạch như bị điểm huyệt tại chỗ.
Tay cầm ví của Cố Tu khựng lại, một lúc sau mới hồi phục tinh thần: " Lục Trường Trạch, không ngờ cậu lại ở đây. " Giọng nói không chút phập phồng, Cố Tu lấy ra một tờ 50 tệ từ trong ví đưa ra, Lục Trường Trạch lúc này mới phản ứng lại, cầm lấy tiền bỏ vào túi, rồi lấy tiền thối lại.
Cố Tu nhận lấy tờ tiền, trực tiếp bỏ qua mấy đồng xu lẻ Lục Trường Trạch đưa cho hắn, mấy đồng xu lẻ như vậy quá phiền phức, vì vậy hắn bỏ số tiền kia vào ví và xách nước ra khỏi tiệm.
Lục Trường Trạch nhìn thấy có chiếc ô tô đậu ở phía đối diện của con đường, ánh sáng từ đèn xe chiếu sáng cả một phần đường phía trước, ngoài trời tối đen như mực nên chỉ có thể nhìn thấy đường viền của chiếc xe, Cố Tu lên xe chạy đi. Lục Trường Trạch dời ánh mắt sang chỗ khác, tìm kiếm những đồng xu còn sót lại trên máy tính tiền, sau đó bỏ vào túi, tắt máy tính và đèn, đóng cửa rồi đi về nhà.
Cố Tu lái xe một đoạn đường dài, sau đó lại quay đầu lái ngược trở về, gian hàng nhỏ đã đóng cửa, Cố Tu nhìn cánh cửa tiềm đã đóng chặt thông qua cửa kính, hắn hút một điếu thuốc, lại lái xe rời đi.
Lục Trường Trạch về tới nhà liền thay giày, cởi áo khoác như thường lệ rồi nằm xuống ghế sô pha, đưa tay lên che mắt, nằm mãi một lúc sau mới đứng dậy, đi vào phòng tắm chật hẹp, tắm rửa xong xuôi thì mặc áo thun quần đùi vào. Anh nằm xuống giường chuẩn bị ngủ, nhưng nằm lăn qua lộn lại trằn trọc tới 4 giờ sáng, Lục Trường Trạch vẫn không có nửa điểm buồn ngủ nên đành ngồi dậy bật đèn, cầm lấy quyển phác thảo bên cạnh và bắt đầu vẽ.
Mãi đến tám giờ sáng hôm sau sau khi vẽ tranh xong, Lục Trường Trạch mới cảm thấy hơi buồn ngủ, anh tùy tiện ném sách và bút lên chăn rồi nằm xuống ngủ thiếp đi, gian hàng nhỏ hôm nay đóng cửa.
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~