[ Đam mỹ ] Có Quá Nhiều Điều Anh Không Biết
==================================
- 2-
Ra khỏi trạm ga thì lại phát hiện rằng trạm này thực sự rất rất nhỏ. Tuyên Khởi, một thành phố sẽ không bao giờ xuất hiện trên bản đồ, vừa mới bước hai bước chân thì trời lại bắt đầu mưa, Lục Trường nhanh chóng đội mũ lên, nhưng mưa càng lúc càng nặng hạt, hết cách, Lục Trường Trạch đành tìm một tiệm mì gần đó đi vào, gọi một bát mì, ôm cặp đen ngồi ăn, chờ mưa tạnh.
Quán mì cạnh trạm ga đã không ngon mà lại còn đắt, nhưng Lục Trường Trạch là kiểu người đã tiêu tiền thì phải tiêu cho đáng, dù không ngon nhưng vẫn cầm bát lên húp sạch sẽ, đặt cái bát trống rỗng xuống bàn, Lục Trường Trạch âm thầm cười nhạo, anh chính là loại người như vậy đấy.
Mưa tạnh, đường phố cực kỳ bùn lầy, mỗi bước chân giẫm xuống đều đạp phải vũng nước đen, đôi giày xanh trắng của anh giờ đã biến thành một đôi giày nâu đen, anh cứ lang thang trên đường mà chẳng có đích đến, Lục Trường Trạch ngẩng đầu quan sát xung quanh.
Các cửa hàng quanh đây cao thấp không đồng đều và hầu hết đều rất cũ kỹ. Sau trận mưa lớn vừa rồi, trên đường chỉ có vài ba người, không có nhiều xe. Chắc họ dành nhiều thời gian ở trong nhà hơn.
Bốn, năm giờ chiều, rất nhiều cửa hàng đều đóng cửa, các tòa nhà trên tầng của các hộ dân bắt đầu thắp sáng đèn. Các tòa nhà ở đây đa số theo kiểu tầng dưới sẽ lấy làm cửa hàng còn tầng trên là nhà để ở.
Lục Trường Trạch dừng chân bên đường nhìn những ngọn đèn đang dần sáng lên từ các ngôi nhà khác nhau mà thất thần, trong đầu chợt nghĩ đến một câu ca từ, nhưng lại không nhớ ra là ai đã ca chúng.
Nhà nhà thắp đèn, nhìn càng nhiều, càng thêm tịnh mịch.
Anh tìm được một nhà trọ nhỏ rẻ tiền, chỉ với 69 nhân dân tệ một đêm, căn phòng vừa vặn kê một chiếc giường đơn, một chiếc tivi nhỏ treo tường, vòi sen vừa đủ cho một người đứng, bên cạnh vòi còn có thêm một cái gương nhỏ.
Sau khi vào phòng và khóa cửa lại, Lục Trường Trạch thở phào một hơi, sau đó đặt chiếc ba lô mà anh đã mang theo hơn 20 tiếng đồng hồ lên giường, cởi đôi giày bẩn ra rồi mang đôi dép nhựa màu xanh đen được nhà trọ sạn chuẩn bị sẵn, không biết là nó đã được bao nhiêu người mang qua, sau cùng là cởi áo khoác ngoài.
Đôi tất ướt nhẹp, không dùng được nữa, đành cuộn lại ném vào túi rác, anh ngồi trên giường một hồi mới chịu đứng dậy đi vào phòng tắm. Thử bật hai cái van nước lên, nước lạnh chảy ra nhiều hơn nước nóng, nhưng cũng may là không quá lạnh, Lục Trường Trạch hài lòng xoay người cởi quần áo, nhìn thấy mình trong gương, anh ngây ngẩn.
Nam nhân trung niên trong gương rất phờ phạc, sợi tóc bết dính trên đầu, tròng mắt dính đầy bụi và vết dầu, vì đã lâu không ngủ nên bên dưới mắt của anh có chút quầng thâm. Lục Trường Trạch cố gắng nở một nụ cười nịnh nọt, nếp nhăn nơi khóe mắt lập tức hiện rõ. Lục Trường Trạch đã quá quen với biểu cảm xu nịnh và hèn mọn này trong gương. Anh đã sống với biểu cảm này trong suốt ba mươi bảy năm qua.
Khóe miệng Lục Trường Trạch lại càng nhếch lên, anh không tiếng động cười như điên, cười đến mức cong cả eo, hai tay phải chống lên tấm gương, cười đến chảy cả nước mắt, Lục Trường Trạch cười đủ rồi, liền trượt xuống ngồi bệt dưới đất, phòng tắm quá hẹp, lúc trượt xuống tay anh vô tình quẹt mở công tắc vòi sen, nước ấm ào ào dội xuống, triệt để khiến anh ướt sũng từ đầu đến chân.
Trước khi Lục Trường Trạch có thể khép lại cái miệng đang cười to của mình, anh đã hớp phải một ngụm nước lớn, làm anh ho sặc sụa.
Sau khi đứng dậy vặn nước nhỏ đi, Lục Trường Trạch đem quần áo ướt tùy tiện ném xuống đất, vừa tắm vừa ngân nga một bài hát.
Tắm rửa sạch sẽ xong, anh qua loa lau người hai lần, nhìn đến đống quần áo bẩn ướt nhẹp chất đầy trên sàn liền thở dài, anh chỉ có một bộ quần áo, trong cái nhà trọ cũ kỹ này cũng không có đồ gì khác, hơn nữa giờ có giặt thì mai cũng không khô kịp. Lục Trường Trạch dùng khăn lông vò mạnh tóc, đành cam chịu số phận, lấy nước sôi giặt quần áo, vắt khô rồi treo lên chiếc tủ nhỏ ở góc giường. Xong xuôi, anh ôm lấy balo rồi nằm xuống ngủ ngon lành.
==================================
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~