Có Quá Nhiều Điều Anh Không Biết

Chương 13: End




- 13-

Cố Tu nhớ tới lúc trước Lục Trường Trạch từng nói với hắn, có quá nhiều điều hắn không biết, sau khi Lục Trường Trạch qua đời, Cố Tu luôn suy nghĩ về chuyện này, đôi khi đau lòng không muốn tiếp tục suy nghĩ về nó nữa. Hắn là người thuộc phái hành động, thay vì ngồi suy nghĩ miên man thì hắn muốn tìm ra rốt cuộc hắn đã không biết những gì.

Cố Tu đã từng đến nơi Lục Trường Trạch sinh sống trước đây, nơi đó sắp bị phá hủy và hầu hết người dân đã được sơ tán, Cố Tu đã mở cửa căn trọ Lục Trường Trạch từng ở, ngoại trừ bụi bậm ra thì nó vẫn sạch sẽ, hắn mở tủ quần áo thì thấy không còn bộ đồ nào cả, Cố Tu đoán rằng những thứ này đã sớm được Lục Trường Trạch xử lý, cũng có thể bởi vì chúng được xử lý quá vội vàng nên Cố Tu vẫn tìm thấy một số thứ bị xót lại.

Cuốn sổ tay rơi dưới chân giường, một số bản phác thảo dang dở và vài ba cây bút chì.

Cố Tu chưa từng biết Lục Trường Trạch biết vẽ tranh, cũng không biết rằng anh có tài hội họa rất tốt, ít nhất bản thân hắn dưới ngòi bút của anh rất đẹp, xuyên qua bức vẽ, hắn tựa hồ có thể tưởng tượng ra được ánh mắt của Lục Trường Trạch khi vẽ bức họa này đầy dịu dàng. Cố Tu cẩn thận cất bức vẽ đi.



Tự mình đi đến những nơi mà Lục Trường Trạch từng ghé qua trước đây, Cố Tu cảm thấy có lẽ hắn thật sự chưa hoàn toàn biết gì về Lục Trường Trạch.

Trong số các nhân viên ở những cơ sở lẻ của Huệ Hoa, Lục Trường Trạch luôn là nhân viên xuất sắc nhất, anh luôn là người nghiêm túc nhất trong mọi việc, sau khi đọc cuốn sổ tay trước đây của Lục Trường Trạch, những dòng ghi chú anh viết vẫn luôn rõ ràng và nghiêm túc, chữ viết sạch sẽ và rõ nét, cho dù là hắn có yêu cầu vô lý đến đâu đều được anh nghiêm túc hoàn thành, ngốc đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Nếu không phải chính mình hỏi, Cố Tu sẽ không bao giờ biết Lục Trường Trạch đã đi năm năm chứ không phải hai năm năm.

Nếu không phải tự mình đi qua, Cố Tu sẽ không bao giờ biết trường đại học cách tiệm cơm yêu thích của hắn lại xa như vậy, huống chi lúc ấy Lục Trường Trạch vừa phải đi làm bán thời gian vừa phải tự đi mua cơm rồi mang tới cho hắn, đi bộ một quãng đường xa như vậy.

Nếu không phải chính tai mình nghe thấy, Cố Tu sẽ không bao giờ biết rằng Lục Trường Trạch cả ngày ăn màn thầu hấp và mì gói để tiết kiệm tiền mua đồ ăn cho hắn, lúc hắn nói chuyện với ông chủ quán ăn mà Lục Trường Trạch từng làm ở đó, kể rằng Lục Trường Trạch từng làm trong công ty mình, ông chủ liền đáp đó là một đứa nhỏ trầm tính nhưng làm việc lại rất cần mẫn.

Nếu không phải chính miệng Lục Trường Trạch nói ra, Cố Tu sẽ không bao giờ biết rằng anh không thích cà phê và bây giờ Cố Tu cũng không có cơ hội để biết Lục Trường Trạch thích uống gì.

Vài năm đã trôi qua kể từ lần đầu Cố Tu đến thăm mộ Lục Trường Trạch, ngoại trừ hắn ra, không ai biết việc Lục Trường Trạch đã mất.

Cố Tu cố chấp không nói lời nào, giống như cố chấp lưu lại một bí mật về Lục Trường Trạch mà chỉ mình hắn biết.

Cố Tu đưa tay chạm nhẹ vào gò má của người trong di ảnh trên bia mộ.

" Tôi không biết cậu thích đi học. "



" Tôi không biết cậu thích đọc sách. "

" Tôi không biết cậu biết vẽ tranh. "

" Tôi không biết cậu là một nhân viên xuất sắc. "

" Tôi không biết tiệm cơm kia lại xa như vậy. "

" Tôi không biết cậu thích yên tĩnh. "

" Tôi không biết cậu ghét cà phê. "

" Tôi không biết cậu thích uống cái gì. "

" Nhưng cậu lại biết hết những thứ tôi thích. "

" Cậu nói đúng, có quá nhiều điều tôi không biết. "

" Trường Trạch, tôi...rất nhớ cậu. "

Giọng nói có chút nghẹn ngào, nhưng không ai nghe được.