Có Phúc Lấy Được Dâu Tài - Bạch Thái Thái

Chương 4




13.

Tẩu tẩu liếc nhìn nồi nước hầm một cái, rồi đưa cho ta một gói thuốc và nói: "Đã nấu rồi thì bỏ luôn cái này vào đi."

Ta mở ra ngửi thử, thấy hơi tanh, liền không chắc chắn nhìn tẩu tẩu. Nàng cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Đây là bột mai rùa, y thư đều nói đây là thứ tốt, muội cứ yên tâm bỏ vào."

Ca ca ta thương muội muội, dù món súp mờ mịt này được mang đến, huynh ấy cũng không nhíu mày mà ăn hết.

Còn ta, lo lắng lật từng trang y thư suốt đêm, mới biết rằng "bột mai rùa" chính là mai của con rùa. Thứ mà chúng ta nấu lên này còn có tên gọi thông dụng là Vương Bát Đại Thang Bổ.

Hiệu quả thì chắc là có hiệu quả, vì ngày hôm sau, ca ca ta trông ngờ nghệch cả ngày, đi trong sân cũng bị té, ăn cơm nhìn tẩu tẩu lại bị sặc ho kinh khủng, hai má đỏ ửng, nhìn tẩu tẩu một cái thì đỏ lên một chút.

Mẹ ta vui mừng nhét ngay cho tôi hai đồng, ta mở miệng, cuối cùng cũng không dám nói ra rằng thực ra tất cả đều là công lao của tẩu tẩu.

Mấy ngày sau, tẩu tẩu mới hơi ngượng ngùng hỏi ta có thấy nàng nhẹ dạ không. Ta thật thà nói: "Không thấy nhẹ dạ, chỉ là tò mò tại sao lại là ca ca không muốn, người ngốc cũng nhìn ra được huynh ấy rất thích tẩu mà."

Tẩu tẩu cười khẽ: "Bởi vì chàng ấy đúng là đồ ngốc mà. Chàng ấy nghĩ rằng trong lòng ta còn giấu người khác, và người đó ở kinh thành. Chàng ấy muốn thay ta đến xem ta và người đó còn có thể có hy vọng nào không."

Ta hồi hộp hỏi: "Vậy trong lòng tẩu còn người khác không?"

Nàng nhìn ta một cái với vẻ trách móc: "Tất nhiên là không. Khi ta chờ đợi suốt một tháng trong nhà giam mà không thấy chàng ấy đến chuộc, ta đã từ bỏ hết hy vọng."

Có vẻ như đang nhớ lại chuyện gì không tốt, tẩu tẩu dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Khoảng thời gian đó là khoảng thời gian khó khăn nhất của ta. Đóng vai tiểu thư khuê các nhiều năm như thế, vừa vào nhà giam đã chẳng còn gì cả. Những lính canh kia tuy không dám ép buộc nhưng vẫn hay sờ mó, xung quanh thì ngày nào cũng có người cho rằng danh tiết đã mất mà tr//eo c//ổ t//ự t//ử. Họ nói đó là sự cứng cỏi, là không để gia đình phải nhục nhã."

"Nhưng ta không cam lòng, cuộc đời ta còn dài, ta muốn người mà ta lớn lên cùng sẽ đưa ta đi. Cha ta đã dùng hết các mối quan hệ của ông, chỉ để cầu xin cho ta được ân xá và chuộc lại làm lương dân."

"Ta mỗi ngày khắc một vạch trên tường, từng ngày chờ đợi người đã hứa sẽ đến. Nhưng hắn không đến. Vào ngày cuối cùng của thời hạn chuộc, ta nhận được một mẩu giấy, trên đó viết rằng, "không trong sạch, không xứng làm vợ"."

Tẩu tẩu nhắm mắt lại: "Đó là người đó viết, c//ắt đ//ứt hy vọng cuối cùng của ta. Nhưng khi ta định tr//eo cổ bằng dây thắt lưng, thì ca ca muội đến."

"Bọn ta đã ở bên nhau ba ngày, chàng ấy không hỏi một câu về những gì ta đã trải qua trong ngục, chỉ tận tâm chăm sóc ta, không hề có một chút hành động vượt quá giới hạn nào. Tình yêu và sự kính trọng nghe có vẻ xa vời, nhưng người thực sự yêu thương muội sẽ khiến muội cảm nhận được. Từ lúc đó, ta đã quyết định, người này ta phải nắm chặt suốt đời."

Nàng nhìn t với nụ cười rạng rỡ: "Vì vậy, Tiểu Hòa, sau này muội cũng phải tìm được người như thế."

Liên quan đến bản thân, ta xấu hổ gật đầu, liếc mắt nhìn thấy góc áo của ca ca ló ra ngoài cửa rồi quay người rời đi.

Tẩu tẩu cũng quay đầu nhìn về phía cửa, bất lực nói: "Muội nói xem, tên ngốc kia chắc chắn đã nghe thấy hết rồi."

Hóa ra nàng cũng nhận ra ca ca ngốc của t đã đứng ở cửa suốt.

14.

Ca ca ngốc nghếch của ta trong sự ngọt ngào của tình yêu đã vượt qua nhiều khó khăn, và lần lượt đạt được hạng nhất trong kỳ thi đồng sinh và tú tài.

Khi nghe tin ca ca ta đã đạt được hạng nhất ở kỳ thi hương ở phủ thành, các thương gia giàu có từ xa đến gần đều đến nhà tặng tiền.

Tẩu tẩu mạnh mẽ ngăn cản tất cả những khoản tiền này ở cửa, nói với chúng tôa “Giờ thì mọi người hiểu tại sao có tiền lại quan trọng rồi chứ? Nếu không thì nhận tiền của những người này, còn chưa ra làm quan đã phải nợ một đống ân tình.”

Cha mẹ ta gật đầu đồng ý, cùng với tẩu tẩu đẩy hết những món quà ấy ra ngoài cửa. Ngay cả khi kỳ thi ở kinh thành đã kết thúc, vẫn có người đến nhà.

Do đó, khi người thanh mai trúc mã của tẩu tẩu đến tìm nàng lúc nàng không có nhà, cha mẹ ta còn tưởng đó là công tử nhà giàu nào đó.

Họ nghe hắn khen ngợi ca ca ta thì rất vui vẻ, nhưng càng nghe, nội dung lại càng kỳ lạ. Hắn nói rằng ca ca ta đã viết một bài văn “Lãnh đạo người dân làm giàu” rất nổi tiếng ở kinh thành, nhưng tiếc là thơ văn còn hơi yếu kém nên chỉ đậu hạng nhất của nhị giáp, tức Truyền Lư.

Quan trọng hơn là, Hoàng đế đã đích thân triệu kiến ca ca, trò chuyện suốt một ngày trong thư phòng. Giờ đây, toàn bộ giới học giả đều biết ca ca là học trò cưng của Hoàng đế trong kỳ thi này, và ngay cả Tể tướng cũng có ý định gả con gái cho ca ca.

Cha ta nghe xong ngẩn người, liên tục xua tay: “Không được, không được, con trai ta đã có vợ rồi, ngươi đừng nói bậy.”

Hắn giả vờ đau lòng nói: “Bá phụ à, người có biết con dâu của mình là ai không? Cha của nàng ta là một tội thần bị xử trảm, còn bản thân nàng ta cũng từng bị giam trong ngục, làm gì còn sự trong sạch nào. Hiện giờ có quan viên vì chuyện này mà nói rằng Hứa huynh không xứng làm quan. Huynh ấy đã mờ mịt tâm trí không chịu bỏ vợ, nhưng bậc trưởng bối hai người thì phải nghĩ đến tương lai của huynh ấy.”

Ta không còn là tiểu cô nương sợ sệt trước đây nữa, nghe xong thì định đuổi hắn ra ngoài. Mẹ ta lại bình tĩnh hỏi: “Vậy ngươi nghĩ chúng ta nên đuổi nàng ấy đi đâu?”

Hắn nhếch miệng cười và nói: “Thực ra, từ trước nàng ấy và ta cũng có chút tình cảm. Nếu bá phụ bá mẫu cảm thấy khó xử, ta có thể dẫn nàng ấy đi, cũng chỉ là nuôi trong một sân viện nhỏ thôi.”

Ta không kìm được cơn giận, định lấy nước trà tạt vào hắn, nhưng chưa kịp thì mẹ ta đã cầm chổi quất vào hắn, vừa đánh vừa mắng: “Ta đã biết tên này không có ý tốt, dám c//ướp con dâu nhà ta, loại như ngươi còn không sánh bằng con trai ta mà cũng dám tới đây, cút ngay đi!”

Mẹ đang mắng, cha ta cũng cầm lấy một cái gậy đánh tới: “Với loại súc sinh này không cần nói nhiều, mau đuổi ra, đừng để bẩn nhà.”

Không cần ta ra tay, cha mẹ ta đã đuổi hắn ra khỏi làng.

15.

Người đã bị đuổi đi, nhưng chuyện hắn nói chưa chắc là giả, ta khẽ cắn môi, định nói rõ chân tướng sự việc cho cha mẹ.

Ai ngờ mới mở miệng nói một câu, mẹ ta đã không kiên nhẫn xua tay nói: “Ta và cha con cũng không phải kẻ ngốc, có thể không nhận ra sao?”

Lần này đến lượt ta đứng ngây ngốc một chỗ, mẹ ta liếc ta một cái: “Trong nhà con là ngốc nhất, cả con cũng nhìn ra chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra sao?”

“Có nha hoàn nhà ai lại có năng lực như vậy, biết chữ thì cũng thôi đi, còn có thể viết ra được bài văn chương của tú tài chứ? Chủ nhà phải ngốc lắm mới bán nàng đi.”

“Ai da, đoán được thì đoán được thôi, ca ca con thích có thể làm sao bây giờ? Hơn nữa tẩu tẩu con thật sự có khả năng, cuộc sống mà, sóng gió qua đi mới có thể bình yên."

Hóa ra họ đã biết sự thật từ lâu rồi nhưng vẫn giả ngốc để giữ hòa thuận trong gia đình vì ca ca và tẩu tẩu.

Một lần nữa ta cảm thấy mình thật may mắn khi sinh ra trong gia đình này, ta cười tươi kéo tay mẹ làm nũng: “Mẹ với cha đúng là những người cha mẹ tốt nhất trên thế gian.”

Mẹ ta tự hào nói: “Đương nhiên rồi, nếu cha mẹ không tốt, làm sao mà sinh ra được các con.”

Vừa nói xong, tẩu tẩu đã về tới, mắt nàng đỏ hoe, quỳ xuống trước cha mẹ và lạy mấy cái thật sâu.

Mẹ vội chạy đến kéo nàng dậy: “Có gì mà phải quỳ? Không làm quan thì thôi, ai ngờ quan ở kinh thành lại quản chuyện người khác lấy vợ thế chứ.”

Cha cũng nói theo: “Đúng rồi, chúng ta cũng chỉ mong đại lang thi đỗ tú tài mở lớp dạy tư thôi, giờ nó ở phủ thành đã nổi tiếng, mở lớp dạy lớn cũng được mà.”

Tẩu tẩu vẫn không đứng lên, nàng khóc nói: “Mẹ không biết, nhưng con biết mà. Con biết thân phận của con sẽ làm đường công danh của chàng ấy thêm gian nan, nên con mới muốn chàng ấy thi liên tục để tạo danh tiếng. Mẹ, con tham lam không muốn bỏ lỡ chàng ấy, mẹ cứ trách con đi.”

Mẹ ta khẽ thở dài: “Con biết thì đại lang cũng biết, con cái thì tự lo phúc phần của chúng nó, nó tự chọn thì tự chịu, mẹ không trách con.”

Lúc này tẩu tẩu mới ngẩng đầu lên nói: “Mẹ có thể yên tâm, nhưng con không cam tâm chôn vùi tài năng của chồng. Con xin mẹ cho con lên kinh thành tự biện hộ cho chồng.”

16.

Cha mẹ đồng ý cho tẩu tẩu lên kinh thành. Ta lén hỏi nàng có bao nhiêu phần chắc chắn thành công, nàng nói rằng cái tên bại hoại kia đúng là phụ thuộc vào Tể tướng để sống, nhưng Hoàng thượng thật sự coi trọng ca ca ta, nên nàng có năm phần chắc chắn.

Tuy nhiên, không ai trong gia đình ngờ rằng người dân trong làng lại mang đến cho chúng ta sự ủng hộ lớn hơn.

Ta cứ nghĩ rằng sau khi mọi người biết chuyện của tẩu tẩu, họ sẽ tránh xa nhà tô. Tẩu tẩu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chuyển đổi xưởng thành tài sản của làng để không ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người.

Nhưng vào ngày tẩu tẩu chuẩn bị khởi hành, Điền tiên sinh đã mang đến một tờ thư thỉnh mệnh.

Trên đó đầy những chữ ký với các kiểu chữ to nhỏ khác nhau, phần lớn viết còn không ngay ngắn như trẻ con, có một số tên còn là Điền tiên sinh viết thay và để họ ấn dấu tay.

Điền tiên sinh nói rằng cả thôn có 823 hộ, không thiếu một ai, tất cả đều đã ký tên. Họ xin Hoàng thượng khoan dung cho ca ca và tẩu tẩu, mong muốn đất nước không mất đi một vị quan tốt.

Lần này, tẩu tẩu không khóc, nàng nhận bức thư dày cộm kia, trịnh trọng nói cảm ơn. Nàng nói rằng cha nàng suốt đời là một vị quan hồ đồ, không tham nhũng nhưng cũng không hiểu dân sinh, khiến người dân dưới quyền chịu nhiều khổ cực.

Vì thế, nàng đã cố gắng làm hết sức để bù đắp lại phần nào, nhưng cuối cùng, những gì nàng nhận được từ người dân còn nhiều hơn thế.

17.

Khi ta và cha mẹ chờ đợi từ mùa thu hoạch đến khi tuyết rơi vào mùa đông, và đến mùa xuân năm sau, chúng ta mới nhận được một bức thư.

Những dòng chữ trong thư tràn đầy phấn khởi, tẩu tẩu nói rằng họ đã chiến thắng. Hoàng thượng đã đích thân chỉ định cho ca ca ta một chức vụ, là huyện lệnh của một nơi tên là Quỳnh Hải, một trong những nơi nghèo nhất cả nước.

Người trong triều đều nghĩ đây là sự trừng phạt, không ai biết rằng đó chính là khát vọng của ca ca ta.

Trong thư còn nói rằng môi trường ở đó rất khắc nghiệt, bảo ta và cha mẹ cứ yên tâm ở nhà, nhưng cha mẹ ta là ai mà lại nghe lời họ chứ?

Ta vừa hoàn thành xong việc giao lại xưởng cho người trong làng theo quy trình, họ đã vội vã dẫn ta lên đường.

Mẹ ta vừa thở phì phò vừa nói đùa rằng cháu nội của bà có khi đã có trong bụng tẩu tẩu rổi, bà không tin hai người đó cứ mãi chần chừ không làm được gì.

Còn ta, đã được tẩu tẩu nuôi dưỡng không muốn chỉ ở trong khuê phòng nữa, đi ngàn dặm đường và đọc vạn cuốn sách, đó mới là một cuộc sống tuyệt vời.

Khi đến nơi, trời đã chập tối, tẩu tẩu đang nói với người dân trên một bãi đất trống về cách dệt vải, họ hăng hái hỏi bằng giọng địa phương mà ta không hiểu, tẩu tẩu đã bị cháy nắng nhiều, khi nàng mở miệng, cũng là bằng giọng địa phương mà ta không hiểu.

Chỉ trong một khoảnh khắc, ta dường như thấy nơi này sau này cũng sẽ trở thành một ngôi làng sôi động như một Hứa gia thôn khác, đầy sinh khí.

Ta không kiếm được nhảy xuống khỏi xe ngựa, chạy đến và hét lên giống như tuyên thệ: "Tẩu tẩu, muội đến giúp tẩu đây!"

[HẾT]