Cơ Phu Khuyết Trinh

Chương 12




18/02/2012

Thân Nguyên Cảng cảm thấy như hai tai đều ù đi, lời giải thích của Vương Hiên hay tiếng nhục mạ chói tai của Uông Tân cũng đều biến mất. Hắn cứng đờ xoay người lại, nhìn thấy bên trong cánh cửa kia tựa hồ lộ ra một tia ánh sáng ấm áp.

Trước khi thừa nhận một điều gì đó bạn cảm thấy tự tại thoải mái, sau khi thừa nhận nó bạn chỉ còn lại lo lắng sợ hãi. Hắn hiện tại không dám bước lên phía trước, mở cánh cửa đó ra.

"Thân Nguyên Cảng mày đứng ngây ra đó làm gì?! Mau đem cậu ta đi! Đừng có làm cho Uông Tân phát điên lên nữa!" Âm thanh của Vương Hiên như xé rách giấc mộng của hắn, Thân Nguyên Cảng bước lên hai bước lại bị thứ gì đó ngáng chân, loạng choạng một hồi. Cửa bị mở ra, người bên trong dường như nghe được ba chữ "Thân Nguyên Cảng", có thứ gì đó rơi trên mặt đất phát ra tiếng rầm rầm.

Thân Nguyên Cảng nhìn thấy cậu nửa quỳ bên cạnh ghế sofa, trên mặt còn mang dấu tay đỏ chót, có lẽ đã bị sưng rồi. Đôi mắt cậu mở to, cái miệng đóng mở liên tục, trên người đang choàng một cái áo ngủ màu trắng nhưng trước ngực đã bị dính một vết bẩn màu nâu. Cậu đang ôm chặt một thứ gì đó trong lòng như Thân Nguyên Cảng không nhận ra được nó là cái gì.

Trong phút chốc cậu ấy nhìn thấy Thân Nguyên Cảng, đồng tử co rút lại, vội vàng đứng lên chạy đi, đồ vật trong tay cậu ấy rơi xuống đất vỡ tan.

Khi cậu chạy ngang qua Thân Nguyên Cảng vẫn còn đang ngơ ngác, hắn không kịp giữ tay cậu lại.

"Mẹ nó chạy mất rồi! Buông tay!" Uông Tân trơ mắt nhìn "tiểu tam phá hoại gia đình của anh cô" chạy từ trong nhà đến cầu thang bên kia, cô lại cắn Vương Hiên một lần nữa, thừa dịp hắn buông tay liền đuổi theo.

Lúc này Thân Nguyên Cảng cũng đuổi tới, hắn chạy theo hướng của Uông Tân, trong hành lang đều là tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng mắng nhiếc của Uông Tân. Lúc Thân Nguyên Cảng vượt qua Uông Tân, phía trước là bóng dáng nhỏ nhắn màu trắng kia đang chạy, chân còn không mang giày, quần cũng bị xốc xếch lộ ra hai mắt cá chân trắng trẻo đến chói mắt.

Triệu Nhất Dưỡng đầu óc trống rỗng, khi cậu đang muốn gọi điện thoại cho Trần Tối Qua thì đột nhiên có tiếng ai đó đang đập cửa một cách nóng nảy. Vừa mở cửa liền nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, đôi mắt hung ác khinh bỉ đánh giá trên dưới người cậu.

"Mày là đồ dâm đãng mà Uông Đạc bao dưỡng?" Cô vừa thốt lên liền mang theo ác ý rõ ràng.

Triệu Nhất Dưỡng trong nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, cậu biết Uông Đạc đã ly hôn vậy thì vị này có lẽ là vợ trước của hắn. Cậu là người câm đối với những chuyện như thế này cũng không hiểu rõ, muốn đợi Uông Đạc về giải quyết nên lùi lại chuẩn bị đóng cửa.

Nhưng cô gái này không có ý định đi như thế, cô nhanh tay lẹ mắt chặn cửa lại: "Làm sao? Nói trúng rồi nên chột dạ hả? Nghe thấy tên của bản thân nên xấu hổ? Sao lúc đóng cửa đi câu dẫn chồng người khác, phá hoại gia đình người ta thì không biết xấu hổ?" Cô liên tục ép sát trực tiếp đẩy cửa bước vào phòng.

Móng tay của cô rất dài và rất tinh xảo, cô một bên liên tục đâm vào ngực Triệu Nhất Dưỡng vừa nói: "Lớn lên mắt cũng mắt mũi cũng ra mũi, nhìn mặt mũi cũng hiền lành vô hại* mà sao đi làm chuyện ghê tởm vậy?" Triệu Nhất Dưỡng muốn đi qua ghế sofa cầm máy tính bảng giải thích lại bị Uông Tân giữ chặt tay: "Gọi viện binh à? Tìm Uông Đạc sao, nếu anh ta dám bảo vệ cậu tôi lập tức lột da anh ta. Không bằng cậu đi tìm một kim chủ baba khác đi ha."

*Nhìn mặt mũi hiền lành vô hại bản gốc là 人畜无害的 (Rénchù wú hài). Câu này ý nói những người đơn thuần lương thiện không có gây hại đến bất cứ ai (theo baidu).

Triệu Nhất Dưỡng bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là giơ tay biểu thị nói mình là người câm, không thể nói chuyện. Uông Tân tuy rằng không hiểu nó có nghĩa là gì nhưng cũng biết mấy cái cậu làm là ngôn ngữ kí hiệu.

"Đệt mẹ nó cậu là người câm? Khẩu vị của Uông Đạc cũng nặng ghê nhỉ." Uông Tân một mặt không thể tin được một mặt đẩy Triệu Nhất Dưỡng đến bên ghế sofa, cũng không cản cậu lấy máy tính bảng nữa.

—— Hắn nói với tôi là đã ly hôn rồi. Triệu Nhất Dưỡng viết lên cái máy tính bảng.

"Hả?!" Dáng người của Uông Tân cũng rất cao, so với Triệu Nhất Dưỡng không có khác biệt mấy, cô khinh thường liếc cậu một cái, "Anh ấy có vợ con rồi, đứa nhỏ mới có hai tuổi cậu có biết không? Cũng không biết cậu cho anh ta ăn hồn mê thuốc lú nào, anh ấy bây giờ phải ở chung với chị dâu của tôi, chính là vợ của anh ấy. Anh ấy đang muốn ly hôn với cô ấy ly hôn cậu có biết không?!"

Uông Tân vỗ cái máy tính bảng trong tay cậu, Triệu Nhất Dưỡng ngồi xổm xuống nhặt lên thì bị cô đá vào vai một cái. Uông Tân ngồi xuống liếc nhìn Triệu Nhất Dưỡng: "Không cần biết cậu có biết là đang qua lại với đàn ông có vợ hay không, bây giờ tôi nói cho cậu biết. Uông Đạc không có ly hôn, anh ấy có muốn ly cũng không được. Anh ấy khốn nạn nhưng cậu càng khốn nạn hơn." Uông Tân sờ sờ cằm Triệu Nhất Dưỡng cau mày nói, "Hôm nay tôi đến đây là giải quyết nỗi bất bình này cho chị dâu tôi. Căn nhà này là cô ấy mua, mà bây giờ Uông Đạc lại để cậu vào ở."

"Cậu có biết bản thân là loại gì không? Cậu là người thứ ba, là hồ ly tinh, tiểu tam chết tiệt... Cút ra ngoài!" Uông Tân càng nói càng phẫn nộ, cô vung một cái tát lên má cậu. Triệu Nhất Dưỡng cũng ngờ tới, má trái đột nhiên bị người đánh một cái, sức lực của cô cũng quá lớn, trong chốc lát trên má cậu hiện ra dấu bàn tay năm ngón rõ ràng. Nhưng Uông Tân cũng không tính tha cho cậu dễ dàng như vậy, cô còn muốn tát cậu thêm vài cái nhưng Triệu Nhất Dưỡng cũng không phải kẻ ngốc. Cậu nhanh chóng đỡ lấy bàn tay đang định tát cậu, Uông Tân không biết khống chế sức lực liền mất trọng tâm mà té xuống.

"Cậu dám đẩy tôi?!" Uông Tân lập tức đứng lên, cô nghiến răng nghiến lợi, cầm túi xách bước đến chỗ Triệu Nhất Dưỡng, "Xem ngày hôm nay tôi có đánh chết cậu hay không!"

Triệu Nhất Dưỡng liền nhấc tay lên cản một chút, túi xách của Uông Tân có đính một vòng kim loại làm tay của cậu bị đập đến đau nhói. Uông Tân liên tục đánh vào người Triệu Nhất Dưỡng, cô không ngừng đẩy cậu lùi về phía sau. Triệu Nhất Dưỡng mặc dù không cao lớn nhưng dù gì cũng là con trai, sức lực của cô không sánh bằng. Cậu chỉ không đánh trả lại mà chỉ im lặng chống đỡ, cậu đẩy cô ra theo bản năng. Uông Tân lại bị đẩy ngã trên đất.

"Fxck," Uông Tân phun một ngụm nước bọt, cô móc điện thoại từ trong túi xách ra bấm số của Vương Hiên: "Vương Hiên anh mà không tới thì vợ của anh cũng bị người ta đánh chết."

Lúc cô nói chuyện đôi mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Nhất Dưỡng.

"Địa chỉ?" Cô nói ra một dãy địa chỉ cho đầu bên kia điện thoại.

Cúp điện thoại xong Uông Tân liền bấm một số khác: "Này tôi lấy chỗ cũ của anh rồi, mau qua đây dọn dẹp hỗn loạn đi."

Uông Tân cúp điện thoại, nhướng mày nhìn về phía Triệu Nhất Dưỡng: "Tình nhân của cậu sắp đến rồi đó thằng tiểu tam chó chết."

Triệu Nhất Dưỡng nhớ không rõ khi cậu bị bán đến Saudade là bao nhiêu tuổi. Cậu chưa từng đi học, tính tình xưa nay đều tốt như thế, không nóng cũng không lạnh. Hơn nữa cậu cũng không thể nói chuyện, đối nhân xử thế lại càng ôn hòa hơn. Cậu chỉ biết hầu hạ người khác, làm sao để lợi dụng cơ thể để thỏa mãn người khác. Cậu đã quen với việc nhẫn nhục và bao dung người khác, đáp ứng với những yêu cầu mà họ thích cũng im lặng chịu đựng những thứ họ không thích, rất ngây thơ, nhưng cũng rất trưởng thành.

Cậu đã hiểu rõ ý của cô gái đó, Uông Đạc căn bản là không có ly hôn, cậu ở nơi này xem như là tiểu tam rồi. Thế nhưng lần đầu tiên cậu bị chỉ thẳng vào mặt mắng nhiếc như thế, lại còn phải ăn một cái tát —— thỏ điên lên cũng biết cắn người huống chi Triệu Nhất Dưỡng là người còn đang sống sờ sờ.

Cậu buông lỏng nắm đấm ra, bước đến kéo tay Uông Tân.

"Mẹ nó cậu đừng có đụng vào tôi!" Uông Tân làm sao mà chịu để yên cho cậu, cô dùng sức giãy tay ra nhưng không thể dứt ra được.

Triệu Nhất Dưỡng lôi Uông Tân tới trước cửa, ý của cậu đã rõ ràng là không hoan nghênh cô, muốn cô nhanh chóng rời khỏi đây.

"Cậu đuổi tôi đi? Tôi càng không đi!" Uông Tân liều mạng níu khung cửa, cô vung một tay khác đánh lên cánh tay của Triệu Nhất Dưỡng.

Trận giằng co này rốt cuộc cũng kết thúc khi Vương Hiên đến.

Hắn đầu tiên là chú ý tới Triệu Nhất Dưỡng trước, trong đầu lập tức tự nhủ: Đây không phải bé người câm mà Thân Nguyên Cảng thích hay sao. Sau đó mới chú ý tới Uông Tân mặt mày đỏ choét như mẫu dạ xoa*.

*Tôn Nhị Nương: bản gốc là Mẫu Dạ Xoa - 母夜叉 (Mǔ yèchā), là một nhân vật trong tiểu thuyết Trung Quốc.

Vương Hiên chỉ cảm thấy chuyện này quá kịch tính, mới vừa rồi hắn còn đang ngồi với Thân Nguyên Cảng nói về người này hiện tại cậu ấy lại đánh nhau với bạn gái hắn. Mặc dù hắn không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng hắn biết trước mắt kéo Uông Tân ra khỏi cậu ấy chắc chắn sẽ không sai.

"Ai u bảo bối của anh làm gì mà tay đỏ hết rồi!" Vương Hiên vội vã đi qua kéo Uông Tân vài lòng, cũng nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Triệu Nhất Dưỡng vào trong nhà chờ.

Triệu Nhất Dưỡng buông tay ra, cậu nhận ra người này. Hắn ta là bạn của Thân Nguyên Cảng.

Mặc dù đèn kích hoạt bằng giọng nói vẫn đang sáng, tất cả đèn đều đang mở nhưng khi nhìn từ bên trong ra ngoài đều vẫn rất âm u đáng sợ. Triệu Nhất Dưỡng không biết phải nên làm gì, trong giây phút này cậu cảm thấy bản thân quả thật tứ cố vô thân*.

*孤立无援 (gū lì wú yuán) là một thành ngữ Trung Quốc, nó có nghĩa là đơn độc một mình mà không có một ai giúp đỡ. Bản cv sử dụng tứ cố vô thân mà tui nghĩ nó cũng đồng nghĩa với bản gốc nên tui quyết định sử dụng nó luôn

Bên tai cậu đều là âm thanh chửi rủa của Uông Tân, đều là nó cho cậu nghe. Triệu Nhất Dưỡng cảm thấy bản thân rất đáng thương, trước kia cậu không đồng tình với câu mà Trần Tối Quả đã nói, "Cuộc đời của tớ đã sụp đổ mất rồi", hiện tại cậu hiểu được quả thật cuộc đời cậu đã sụp đổ rồi. Cậu bước đến bên cạnh sofa, ôm lấy cái máy phát nhạc kia ngồi xổm bên chân ghế.

Không biết qua bao lâu.

Trong lúc tâm tư đều đang hỗn loạn ấy, cậu phảng phất nghe được ba chữ "Thân Nguyên Cảng", sau đó lập tức ngẩng đầu lên, muốn đem ba chữ kia nghe được kĩ càng một lần nữa. Máy hát hình tròn kia rất sắc bén, cậu ôm chặt trong lòng làm tay bị cắt đến đau đớn như cậu lại không cảm giác được gì. Cậu lập tức ngồi thẳng lên, chân nửa quỳ trên mặt đất.

Cậu đụng ngã lọ hoa bên cạnh làm nó lăn xuống đất nhưng không vỡ, chỉ có những nhánh hoa giả rơi lung tung trên sàn nhà.

Là anh ấy sao?

Như là lần đầu tiên gặp nhau của họ, Triệu Nhất Dưỡng nhìn thấy bàn tay ấy đeo một cái đồng hồ Patek Philippe, cánh tay ôm sát vào cơ thể, đảo qua lồng ngực rắn chắc ấy, chạm mắt với anh. Đôi mắt xinh đẹp ướt đẫm, mọi thứ đều quay cuồng như kính vạn hoa*, trở thành những đốm sáng rực rỡ đầy màu sắc.

*Kính vạn hoa này không phải phim VN đâu nha =)))) kính vạn hoa là mấy cái hình ảnh hay làm mình hoa mắt ấy, nhìn vô thấy nó xoay vòng vòng. Muốn biết thêm chi tiết thì gu gồ nhaaa

Từng câu nói "tiểu tam" "kỹ nam" vẫn liên tục đập vào màng nhĩ cậu, bồn chồn đến mức làm tim cậu đập nhanh như trống nổi —— trước mắt lại là người mà cậu tâm tâm niệm niệm, người mà đã đi mất rồi nhưng vẫn quay trở lại.

Cậu, là tiểu tam, ngay tại trước mặt người mà mình thích.

Cậu là người đáng tự ti đến mức nào chứ.

Cậu hiện tại chỉ muốn biến mất khỏi trước mặt Thân Nguyên Cảng.

Mùa đông mà Triệu Nhất Dưỡng chỉ mặc một bộ đồ ngủ ở nhà bằng nhung, đôi chân trần nhanh chóng chạy xuống lầu. Trước đây không lâu cậu cũng đã làm như thế, khi cậu ném một món đồ vào thùng rác sau đó lại chạy đi tìm lại.

Trên mặt đất lạnh đến buốt da, những hòn sỏi nhỏ và mảnh thủy tinh lại lần nữa cắt chồng xéo lên bàn chân xinh đẹp chưa lành của cậu. Triệu Nhất Dưỡng chỉ cảm thấy từng cơn lạnh thấu xương len lỏi vào trái tim cậu.

Có người ở thời điểm sắp chết ngạt được người khác hô hấp nhân tạo, lại khởi tử hoàn sinh*.

*Bản gốc là 死而复生 (Sǐ ér fùshēng) nó có nghĩa là sống lại thôi nhưng mà tui phân vân giữa sống lại từ cõi chết hay là khởi tử hoàn sinh hic. Khởi tử hoàn sinh thì còn Hán Việt nhưng mà trong trường hợp này có lẽ là hay hơn.

Mà thời điểm Triệu Nhất Dưỡng bị Thân Nguyên Cảng ôm lấy, cũng là loại cảm giác này.

———————————————

Tui không có bỏ hố đâu nhaaa, tui đang tập trung edit một lượt để sau này đỡ tốn công edit nữa. Sau khi hoàn bộ này tui sẽ khai hố mới nhe.