[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 56




Sau khi nhận được thiệp mời của Hàn gia, trưởng môn Trương Tử Phong liền ra lệnh cho Trương Bạch Vũ chuẩn bị để Lô Hoàng và Lâm Kỳ Hưng xuất sơn đến kinh thành, lời nói của Hàn lão gia không thể xem nhẹ, đặc biệt trong thiệp còn chỉ ra đích danh người đi dự là hai người họ, còn có các đệ tử được chọn để đưa đến đỉnh Tuyết Sơn.

Chuyến đi trọng đại này không được chậm trễ, còn về phía Quan Đông Hàn và Kim Bảo La ở Bạch Hổ thành cũng phải đi.

Trên đường đi, bọn họ vô tình đụng phải một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đang bị hắc y nhân truy sát, Quan Đông Hàn liền biết đó chính là quý nhân nên ra tay cứu giúp.

Thiết Uy Hổ tuy rất không vừa lòng hắn xen vào chuyện người khác nhưng ở trước mặt con gái, lão không thể làm gì sai, hơn nữa bên cạnh còn có Hàn Tú Hảo và Hàn Tú Tâm cũng rất ủng hộ Quan Đông Hàn.

Mấy ngày nay, hai nàng tiếp xúc với hắn nhiều liền nảy sinh cảm giác yêu thích, một nam nhân khí chất chính nghĩa ngời ngời, thân hình chuẩn từ chân lên đầu, gương mặt sáng lạng tuấn tú, thử hỏi có nữ nhân nào mà không thích thú cho được?

Thiết Gia Yến đi cùng thì lại khác, hắn cảm nhận được có gì đó đã hoàn toàn thay đổi ở nàng.

Sau khi cứu thiếu niên, Quan Đông Hàn liền vờ hỏi han: "Ngươi tên gì? Ở đâu? Vì sao lại bị truy sát?"

Thiếu niên đảo tròng mắt rồi trả lời: "Ta họ Tử tự Kính Vũ, là người kinh thành, ta cùng đệ đệ đi đến đây thăm bà con, dọc đường gặp phải cướp cạn truy sát, đa tạ ân nhân đã cứu mạng."

Quan Đông Hàn sớm biết là thiếu niên nói dối, nhưng hắn cũng chẳng màng mà vạch trần nên gật đầu, nói: "Tiện thể bọn ta cũng phải đến kinh thành một chuyến, nếu không ngại Tử công tử đây muốn đi cùng?"

Tử Kính Vũ vui vẻ nhận lời, thời buổi hiện tại nếu không có một người võ công cao cường như hắn bảo vệ, e là dọc đường trở về sẽ lại bị truy sát.

Thế là Quan Đông Hàn thành công cứu được quý nhân, nhưng hắn cảm thấy dường như còn thiếu một người liền hỏi: "Đệ đệ của công tử đâu? Chẳng lẽ..."

"Nó đã chạy thoát cùng hộ vệ nhà ta rồi, chắc là đã trở về."



Tử Kính Vũ trong lòng tuy có hơi lo lắng, nhưng đệ đệ hắn ít ra vẫn còn có người bảo vệ, xem ra sẽ ổn thôi.

Cứ thế bọn họ một đường đi đến Tây Đô, nhưng chẳng ai ngờ rằng Sử Diệp đã đi trước họ một bước.

______________________________

Nhóm người Sử Diệp sau lần ra tay giúp đỡ đứa trẻ tên Tử Kính Ân đó thoát khỏi truy sát, lập tức bọn họ đã chuyển hướng đi của xe ngựa, liên tục mấy ngày trời thì cũng đã gần đến kinh thành Tây Đô.

Gió bên ngoài đứng không thổi, những cành lá xanh đẹp đẽ như đang giang rộng che nắng cho bọn họ. Không khí mang hương hoa thơm man mát từ hai bên vệ đường.

Xe ngựa lộc cộc đi, những khóm hoa đủ thứ màu sắc cứ chuyển về sau rồi biến mất, Sử Diệp vén mành cửa lên nhìn, thời tiết vào Xuân đúng là rất đẹp.

Vào lúc này đây cây đào trên Xà Đảo hẳn đã rộ nở hoa, nhớ lắm.

Tử Kính Ân cũng tò mò mà lú đầu ra, sau đó lại ôm lấy cánh tay Sử Diệp mà nói: "Ca ca thích hoa lắm sao?"

Sử Diệp gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Không chỉ là hoa, bất cứ cây cỏ hoặc con vật nhỏ nào, ta cũng yêu thích."

Tiểu Hồng trong áo Sử Diệp dường như nghe hiểu, nó đưa đầu lên phía cổ của y mà thè lưỡi liếm trái cổ.

Sử Diệp vì nhột mà cười rộ lên, khẽ gõ đầu nó: "Tiểu quỷ."

Tử Kính Ân mặt trắng bệch lùi lại, Tiểu Bình đẩy đẩy vai nó hỏi: "Ngươi sợ rắn?"

Tử Kính Ân gật đầu liên tục, nhìn vẻ mặt như sắp khóc đến nơi trông thật đáng thương, Sử Diệp bèn gãi gãi đầu Tiểu Hồng bảo nó chui xuống.

Sau đó y liền hướng Tử Kính Ân mà giải thích lợi ích của việc nuôi thú cưng là rắn độc.

Tử Kính Ân chỉ yên lặng gật đầu mà không dám cãi lại, Sử Diệp đưa tay xoa đầu đứa trẻ.

Cứ thế qua thêm hai ba ngày, suốt dọc đương Tử Kinh Ân đều lẽo đẽo theo sau Sử Diệp, hỏi cái này hỏi cái kia về những cây cối thực vật thảo dược, Sử Diệp thấy hài tử rất ham học hổ cũng vui vẻ mà chỉ dạy nó.

Tiếng cười nói rộn rã không ngừng, Chí Sương đánh ngựa bên ngoài chỉ ngồi nghe thôi cũng khiến tâm thần phấn chấn, đi không mệt nghỉ.

Qua thêm một ngày nữa, cổng thành rộng lớn xa hoa hiện diện phía trước bọn họ, lính canh đứng chốt cổng mà rà soát kiểm tra, hàng người trải dài xếp hàng để được vào thanh.



Tử Kính Ân móc từ trong ngực áo ra một tấm lệnh bài bằng vàng, Mạnh Hùng cau mày nhìn chữ Vương trên đó nói: "Đây chẳng phải là lệnh bài của Bình Tây vương phủ hay sao?"

Tiểu Bình trợn tròn mắt: "Bình Tây vương phủ? Là phủ đệ của vị vương gia Tử Giai Quyết đó sao?"

Tử Kính Ân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc toát ra khí chất của vương giả: "Phải, chính là nhà của thúc thúc ta."

Sử Diệp suy ngẫm, thúc thúc của đứa trẻ này chính là vương gia Bình Tây vương phủ, vậy cha của nó có thể cũng là người hoàng tộc, thân phận của Tử Kín Ân xem ra không phải hạng dân thường gì rồi.

Xe ngựa dừng trước cổng thành, lính canh lên tiếng hỏi: "Từ đâu đến? Vào thành làm gì?"

Tử Kính Ân cầm lệnh bài nhảy xuống xe, dõng dạc lớn tiếng nói: "Lệnh bài Bình Tây vương phủ ở đây, mau tránh ra cho ta."

Bọn lính canh lập tức ngơ ngác nhìn nhau, một tên ra hiệu cho cấp dưới đi thông cáo đến Bình Tây vương phủ, rồi quay sang hỏi: "Xin thứ lỗi, mong tiểu công tử chờ người đến xác nhận."

Tử Kính Ân rất tức giận vì bọn họ lại coi nhẹ lời nói của mình: "Các ngươi dám cãi lời ta? Có biết ta là ai hay không?"

Gã lính canh tất nhiên không biết, thế nhưng hài tử lại giữ lệnh bài của Bình Tây vương phủ, xem ra thân phận cũng rất cao quý.

Từ bên trong thành tiếng ngựa hí vang, đoàn binh lính mang giáp sắc uy phong mãnh liệt cưỡi ngựa đi đến, dẫn đầu là một lão nhân tóc đã bạc phơ, nhưng dáng vẻ vẫn uy võ hơn người, đôi mắt sắc bén trung can nghĩa liệt.

Lão vừa nhìn thấy Tử Kính Ân liền vội vàng nhảy xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ: "Tứ hoàng tử, Giai Quyết đến tiếp kiến chậm trễ, xin thỉnh tội."

Tử Kính Ân chạy đến ôm lão: "Thúc thúc... Trên đường trở về... Ta... Ta và tam ca bị chặn đường truy giết..."

Tin hung khiến Tử Giai Quyết chấn động, lão tức giận ôm chầm vỗ về an ủi tiểu hoàng tử.

Sử Diệp ngồi bên trong xe mà kinh hoàng hóa đá, hai người kia cũng hoảng loạn nhìn nhau, đứa trẻ mà họ cứu mạng lại chính là tứ hoàng tử? Cái quái gì? Làm sao có cái chuyện hư cấu như trong phim này xảy ra đến với Sử Diệp?

Chí Sương ngồi cầm dây cương ngựa mà run run, người chấn động nhất là ai? Là hắn! Hắn đã chứng kiến hết thảy diễn biến ngoài này.

Tử Kính Ân chỉ về phía xe ngựa nói: "Là bọn họ đã cứu ta."

Và thế là Sử Diệp trong tình thế bị động được (bị) Tử Giai Quyết Bình Tây vương gia mời về phủ.

Xe ngựa đi giữa đoàn kỵ binh trở nên nổi bật, hai bên đường chật người vây kín, dân chúng đều hay tin Tứ hoàng tử thoát nạn trở về.



Sử Diệp thở dài, gần như sắp khóc, y chỉ muốn yên thân trở về Vô Ưu thành, bây giờ lại ở Tây Đô được người người chú ý.

Tiểu Bình lo lắng thân phận của y sẽ bại lộ, tin đồn y đã chết năm đó trở thành giả, Sử Diệp lần nữa bị giang hồ đuổi giết.

Hắn nhanh chóng đưa nón cho Sử Diệp đội vào, màng che lưới được dệt từ tơ tầm đặc biệt mỏng màu đen phủ kín mặt y, người ngoài nhìn vào sẽ không thấy bên trong, nhưng Sử Diệp lại có thể thấy rõ bên ngoài như lúc bình thường.

Đó là món quà mà Uông Tân đã tặng cho Sử Diệp khi y trở về Vô Ưu thành.

Tiểu Bình cẩn thận nói: "Đến nơi huynh cũng khoan hãy cởi xuống."

Sử Diệp gật đầu. Mạnh Hùng chẳng hiểu vì sao bọn họ lại hành xử như vậy, gã mở miệng muốn hỏi nhưng lại bị Tiểu Bình lườm một cái nên thôi, thời gian ở bên còn dài, từ từ moi móc thông tin cũng chưa muộn.

Khi tới Bình Tây vương phủ, Sử Diệp cùng tất cả đi vào trong, Tử Kính Ân vẫn ríu rít nắm chặt tay y không buông, Tử Giai Quyết nhìn mà cảm thấy người này có gì đó rất lạ, tứ hoàng tử tính khí vốn rất khó chiều, vậy mà lại quấn quít với nam nhân này.

Vừa vào đến đại sảnh, nô tỳ cùng gia đinh trong phủ liền xếp hàng hành lễ, bước ra là lão phu nhân vương phủ, mặt mày mừng rỡ ôm chầm lấy Tử Kính Ân: "Ôi... Tứ hoàng tử, người trở về rồi."

Tử Kính Ân vui mừng chạy đến ôm bà, kêu lên: "Thẩm thẩm..."

Sau đó thì vương phi bắt đầu mời bọn họ ngồi lại, bât đầu kể về tình hình hiện tại ở hoàng cung.

Tử Giai Quyết thấy Sử Diệp vẫn chưa cởi nón, bèn lên tiếng nhắc nhở, y có hơi do dự nhưng vì đã ở bên trong vương phủ, với cả người hoàng tộc chắc không quan tâm đến chuyện giang hồ đâu, dù y muốn hay không thì vẫn phải cởi nón xuống cho đúng lễ nghĩa.

Cảm thấy bọn họ nhìn mình rồi cũng chẳng phản ứng gì, Sử Diệp đanh thở phào nhẹ nhõm.