[Cổ Phong Tình] Minh Chủ Hắc Hóa Rồi

Chương 47




Đêm đến những ánh sao rực sáng cả nền trời thăm thẳm tối, vầng trăng tròn đầy soi rõ từng nhành cây cọng cỏ bên dưới.

Sử Diệp ngồi hiên cửa sổ, từ trong Duyệt Lai quán nhìn ra ngoài đường, người dân Vô Ưu thành vào thời điểm này tấp nập lạ thường, một số công tử tiểu thư đài các đứng riêng thành nhiều cụm, thủ thỉ bàn tán vui vẻ các chuyện phiếm xưa nay.

Trong số đó, có vài cô nương xinh đẹp nhìn lên lầu hai của Duyệt Lai quán, họ cười tủm tỉm rồi xấu hổ quay đi, Long Nhị trông thấy liền bật cười húc húc khuỷu tay lên vai Sử Diệp, nói đùa: "Ngươi lọt vào mắt xanh của họ rồi."

Sử Diệp lắc đầu: "Ta như vậy, làm sao hợp ý với họ chứ?" Vừa nói y vừa chỉ đến chân tật của mình.

Long Nhị gian manh cười: "Ta dám cá với ngươi, bọn họ là thích ngươi."

"Long cô nương trở thành con ma cờ bạc từ khi nào vậy?" Sử Diệp cười trừ, cũng nói vài câu đùa cợt với nàng.

Lúc này Tiểu Bình bưng đồ ăn lên, nghe thấy bọn họ nói chuyện liền mặt tối sầm lại, hắn bước đến thật mạnh rồi đặt tô canh lên bàn, nói: "Ai thích ai? Mọi người nói gì vậy?"

Long Nhị như kiếm được thú tiêu khiển mới, nàng liến thoắng nói: "Có mấy cô nương kiều diễm để ý đến Sử công tử đây, ta đoán xem khi nào thì bà mai đến bàn chuyện."

Tiểu Bình cau mày: "Bọn họ không xứng."

"Vậy thì ai mới xứng?" Long Nhị nắm ngay trọng điểm khiến Tiểu Bình câm lặng một hồi lâu.

Đúng vậy! Những cô nương kiều diễm kia không xứng, vậy thì ai xứng? Là một kẻ không chút tiền tài danh vọng như hắn sao?

Sử Diệp thoáng nhận ra vẻ mặt ủ dột kia, y chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì liền lên tiếng cắt ngang bầu không khí bỡ ngỡ này: "Đồ ăn xong rồi ư?"

Tiểu Bình lúng túng gãi đầu: "Còn chưa..."

"Đệ xuống bếp giúp họ đi." Sử Diệp ôn nhu cười.

Tiểu Bình lại mê mẩn gật đầu liên tục, gương mặt ngốc xít khiến Long Nhị cố kìm cơn trong bụng.

Sau khi Tiểu Bình xuống lầu, Sử Diệp thở dài: "Ngươi phát hiện Tiểu Bìng thích ta từ khi nào?"

Long Nhị tròn mắt, hưng phấn vô cùng: "Ây da! Ngươi nhận ra rồi? Làm sao hay vậy?"



"Ta đâu có ngốc... Chuyện mai mối ngươi vừa nhắc đến, biểu hiện của thằng nhóc ất rất lạ... Khiến ta phải suy nghĩ một phen, suốt bao nhiêu năm qua ta thật sự vô tâm, không để ý đến những thái độ và hành động kia..."

Long Nhị nhàn nhạt cười, nàng hướng mắt nhìn chăm chú vào làn khói, nói:" Cũng đã ngần ấy năm, thích thầm một người mà không dám thổ lộ, ngươi nói xem Tiểu Bình có bao nhiêu ngốc?"

"Tiểu Bình không ngốc, có lẽ thằng nhóc ấy cảm nhận được, tâm ta không hướng về nó... Nên mới chọn cách im lặng chấp nhận. Kẻ sai là ta, khiến một đứa trẻ mới lớn dây dưa loại tình cảm không nên này."

Sử Diệp vừa nói vừa liếc nhìn hướng cầu thang, nơi góc tối không thể thấy rõ có ai đứng đó hay không.

Long Nhị cũng ngầm để ý đến ánh nhìn đó của Sử Diệp, nàng chỉ biết thở dài, lời này mà y nói ra không phải để nàng nghe.

Ở góc cầu thàn, thiếu niên chỉ vừa bước xuống vài bậc liền đứng trong bóng tối, thầm lặng vểnh tai nghe hết tất thảy, chẳng biết vì sao trong lòng lại đau như vậy, chẳng biết vì sao khóe mắt lại cay đến như vậy, chẳng biết vì sao lại có thể cười một cách tự giễu như vậy.

Chân tâm trong sáng mà thiếu niên dành cho người đó, chỉ trong một lời nói liền bị giẫm nát biến thành vụn vỡ.

"Ta xin lỗi." Sử Diệp khàn khàn nói.

"..."

"..."

Đáp lại y là mảnh yên lặng trống không, lời này là để người kia nghe, nhưng y tự hỏi có phải mình quá tuyệt tình hay không, ngay cả một cơ hội nhỏ cũng tước đoạt đi từ tay Tiểu Bình.

Lúc này Miên Miên cùng vợ chồng Chí Sương mang thức ăn lên, trông thấy tiểu bình mặt mũi tèm lem liền hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Tiểu Bình không nói gì, hắn đẩy bọn họ ra mà bỏ đi, Miên Miên xém chút bị té, tức giận mắng: "Cái tên đầu đất này!"

Cũng may là thức ăn trên tay nàng không bị gì, nếu không Miên Miên sẽ nhảy cẩn lên cắn Tiểu Bình mấy phát.

Ba người họ đặt đồ ăn lên bàn, Chí Sương cảm nhận được bầu không khí khó nói này, lập tức hắn cười nói hồ khởi: "Hôm nay ta nấu gà tiềm thuốc bắc, đặc biệt có thành ý mời Sử công tử nha."

Miên Miên cũng nói thêm vào: "Đúng đó, biểu ca rất có thành ý."

Sử Diệp dọn dẹp mớ suy nghĩ trong đầu, y tiếp lời: "Vậy sao?"

Tất cả đả ổn định chỗ ngồi, Miên Miên tính mở miệng hỏi vì sao Tiểu Bình đột ngột bỏ đi, Long Nhị liền cướp lời: "Nghe nói Trang đại ca có việc muốn nhờ Sử công tử?"

Chí Sương gãi gãi đầu: "Thật ngại quá..."

Sử Diệp vừa gắp thức ăn vừa hỏi: "Cứ tự nhiên nói ra, nếu được ta nhất định không từ chối."

"Thật ra... Ta có một vị bằng hữu ở thành Bạch Hổ, mấy năm gần đây gặp một căn bệnh lạ, muốn cầu đến Sử công tử ghé thăm một chuyến..."

Sử Diệp suy nghĩ một lúc, nhưng Long Nhị đã thẳng thắng nói: "Bạch Hổ thành là địa phận của Thiết Thương phái, năm đó ở kỳ sát hạch, Thiết chưởng môn cũng có mặt. Nếu không cẩn thận bị phât hiện, Sử công tử lại rơi vào nguy hiểm thì làm sao đây?"

Chí Sương cũng hiểu rõ điều đó, thế nên mới ấp úng thế này, Miên Miên từ đầu đến cuối vẫn im lặng không dám xen vào chuyện này.

Sử Diệp tự rót cho mình chén trà, uống một ngụm rồi mới lên tiếng: "Vị bằng hữu đó, có quan hệ gì với huynh?"



"Là sư đệ, trước kia tiểu phá của nhạc phụ ta bá phụ ta bị người gian tàn sát, trong lúc dẫn theo Tố Tố bỏ chạy, vô tình phát hiện tiểu sư đệ ra ngoài rong chơi nên không trở về tiểu phái, may mắn thoát chết."

Chí Sương nhớ về quá khứ, ánh mắt thoáng buồn nhìn sang Thôi Tố Tố đang cúi gầm mặt.

Hắn tiếp tục nói:"Tính tình đệ ấy rất ngốc, hằng ngày ngoài việc trốn ra ngoài chơi thì chỉ biết nghe lời các vị sư huynh trong phái. Mới vài ngày trước, ta nhận được thư nói rằng ngôi làng nhỏ ngoại thành Bạch Hổ của đệ ấy đột nhiên mắc bệnh lạ, kể cả đệ ấy cũng bị..."

Sử Diệp vừa hay ăn xong no bụng, y đặt chén xuống, dùng khăn tay lau lau mép môi, nói: "Vậy xem như bữa ăn hôm nay là tiền công, ngày mai ta sẽ lên đường."

Long Nhị có chút lo lắng ngăn cản: "Nhưng mà..."

"Không sao, Trang đại ca đã nói qua nơi mà người kia sống ở ngoại thành."

"Được rồi, ta sẽ theo ngươi đến..."

"Có lẽ ngươi nên ở lại với Miên Miên và Tố Tố, Trang đại ca võ công cũng không thấp, có huynh ấy đi cùng ta an tâm rồi."

Sử Diệp lại lần nữa lên tiếng ngắt ngang lời của Long Nhị, rầm rầm rộ rộ nhiều người đi theo càng dễ bị phát hiện hơn, thay vì vậy thì âm thầm đến đó lại không kinh động đến ai.

Cứ thuận theo sự sắp xếp của Sử Diệp, Trang Chí Sương nhanh chóng chuẩn bị một số thứ mang theo tỉ như lương khô, chuyến đi này xem ra cũng chỉ mất năm đến sáu ngày vậy thì mang hai bộ đồ là vừa đủ.

Bên phía Sử Diệp sau khi trở lại Xà Đảo, Long Nhị có hơi tức giận trước quyết định mạo hiểm của y, mà Miên Miên cũng đồng tâm trạng của nàng, dù vậy nhưng cả hai vẫn cẩn thận chuẩn bị y phục và hòm thuốc cho Sử Diệp.

Y ngồi nhìn hai người họ mà cười tươi vô cùng, cảm giác được mọi người lo lắng cho thật tốt, nhưng lại tội cho họ quá, có lẽ sau lần này y sẽ cân nhắc kỹ hơn trước khi quyết định rời khỏi Vô Ưu thành.

______________________________

Quan Đông Hàn đang chăm chỉ bế quan trong phòng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng náo nhiệt.

Hắn bực mình đẩy cửa ra nhìn, Lô Sỉ Liêm đang cãi nhau với Kim Bảo La dữ dội, ngay khi thấy hắn thì họ lập tức dừng lại.

Lô Sỉ Liêm hừ lạnh: "Ta không cãi nhau với mấy kẻ vô dụng."

"Ta cũng không thèm nói lý với mấy kẻ mặt chuột." Kim Bảo La hểnh mũi chỉ vào mặt gã.

Lô Sỉ Liêm tức giận nhưng vì có chuyện nên không màng cãi nhau tiếp.

Kim Bảo La thân thiện đi đến nói với Quan Đông Hàn: "Chưởng môn gọi Quan sư đệ đế bàn việc."

"Nghe thấy rồi còn không đi?" Lô Sỉ Liêm đứng khoanh tay nhìn hắn bằng nửa con mắt.

"Con mẹ nó lỗ tai chuột nào của ngươi nghe thấy sư đệ từ chối?"

Kim Bảo La tính khí bình thường rất tốt, nhưng chẳng biết vì sao lại dễ bộc phát với Lô Sỉ Liêm như vậy.

Lô Sỉ Liêm lại muốn lên tiếng, nhưng Quan Đông Hàn đã ném cho gã cái nhìn lạnh như băng khiến gã không dám ho he tiếng nào, hắn lễ phép nói: "Đệ biết rồi, đa tạ hai vị sư huynh đến thông cáo."

Nói xong cả ba người đều triển khinh công đạp gió mà đi, nếu là lời của chưởng môn thì nhất định rất quan trọng.



Ở thư phòng của Trương Tử Phong, ngoài Kim Bảo La, Lô Sỉ Liêm, Quan Đông Hàn ra còn có sự xuất hiện của Lô Hoàng, Trương Bạch Vũ, Lâm Kỳ Hưng người mà đã rất lâu rồi không thấy mặt.

Trương Tử Phong vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Hôm nay ở Bạch Hổ thành xảy ra án mạng, đệ tử của Thiết Thương phái mắc bệnh lạ mà chết rất nhiều, hơn nữa thứ nữ của Thiết chưởng môn cũng bị."

Lâm Kỳ Hưng tiếp lời: "Theo ta điều tra mấy tháng qua, giang hồ đột nhiên xuất hiện một tên độc y chuyên hãm hại người trong võ lâm, đặc biệt là các môn phái có thanh danh lớn."

"Mấy năm trước ở Lam Anh thành, võ quán của Vương Long cũng gặp trường hợp tương tự, trùng hợp thay lại có sự xuất hiện của tên nghiệt súc họ Sử đó." Lô Hoàng liếc mắt đến Quan Đông Hàn, câu nói chứa hàm ý châm chọc ai cũng hiểu.

Lâm Kỳ Hưng không nhịn nhẫn nên lên tiếng đáp trả: "Nhị ca cho là việc đó liên quan đến Sử gia? Chẳng phải người đã vong mạng rồi sao? Hay là hồn ma trở về trả thù? Không ngờ nhị ca lại mê tín như vậy."

"Tứ đệ quá lời rồi đó!"

"Nếu biết ta quá lời, nhị ca cũng nên biết bản thân mình cũng đang quá lời!"

Trương Tử Phong day day vần thái dương, huynh đệ lâu ngày mới gặp lại thôi mà đã muốn khẩu chiến ác liệt với nhau rồi.

"Đủ rồi, việc này để Bạch Vũ, Bảo La, Đông Hàn cùng Sỉ Liêm đi đến Bạch Hổ thành điều tra một chuyến cho ra ngọn ngành, chứ ở đây cãi nhau cũng không giúp ích gì. Sẵn đây cũng nên gửi lời hỏi thăm đến Thiết lão gia cho đúng lễ nghĩa."

Chỉ khi Trương Tử Phong mở lời đưa ra lệnh mới khiến hai người họ ngừng cãi vã.

Cả bốn người đều đồng loạt chấp tay cúi đầu:"Chúng đệ tử nhận mệnh!"

"Sáng ngày mai lập tức khởi hành."

"Vâng." Cả bốn đồng thanh.

Lô Sỉ Liêm thật không hài lòng với hai người Kim Bảo La và Quan Đông Hàn, bọn họ thì có tài cán gì để chưởng môn tín nhiệm như vậy.

Trương Tử Phong đương nhiên biết rõ đệ tử của mình ra sao, Kim Bảo La tuy võ nghệ không bằng ai, nhưng lại hơn người ở khoản nhìn người, từ trước đến nay y chưa bao giờ nhìn sai người bởi quá khứ từng bôn ba đầu đường xó chợ, loại người gì mà chưa từng gặp qua cơ chứ?

Quan Đông Hàn thì từ khi nhập môn đến giờ đều trầm ổn lễ phép, thiên tư dần dần được thể hiện khiến Trương Tử Phong ngày càng tín nhiệm, quan trọng nhất hắn lại rất giống với tam thánh hiệp Quan Trạch, kiên trì nhẫn nại.

Cứ như thế hai kẻ bị nhiều đệ tử ganh ghét nhất lại được nhận sự tin tưởng của chưởng môn, xuất ngoại làm mật lệnh.