Có Phải Cậu Thích Tôi Không

Chương 94




Edit: DLinh – Beta: Ame



*****

Vương Trác nháy mắt, không biết xấu hổ nói: “Mày chọc tao trước.”

Hà Hạo híp mắt.

Vừa nãy rõ ràng là Vương Trác nắm lấy tay hắn trước, sau đó lại ghẹo hắn, vui đùa chán chê rồi bây giờ lại bỏ chạy lấy người.

Vương Trác: “Đúng, mày cứ liếc mắt ghẹo tao như thế.”

Hà Hạo: “...”

Hà Hạo nhìn quanh một cái, xác định hai bên không ai nhìn, cũng không ai thấy được đằng sau rèm tắm, liền đè lên, mang theo ý trừng phạt mà cắn môi Vương Trác một cái, vừa cắn cậu ta vừa hỏi: “Đợi chút nữa chúng ta đi ra ngoài trong trạng thái này đi? Mày có sợ người ta không biết mày cong không.”

Vương Trác đưa tay che đi bộ phận đáng xấu hổ: “Không phải, chờ chút sẽ xuống ngay.”

Hà Hạo nói to: “Có lẽ mày không xuống được đâu.”

“…Vậy mày muốn làm gì hả?” Phía sau Vương Trác là tường, không thể lùi được nữa, chẳng thể làm gì khác đành bước sang bên rụt người lại trong góc, hai mắt lấp lánh, trông có vẻ hoảng sợ.

Đúng vậy, bé cưng Vương chỉ sướng mỗi cái miệng thôi, vừa nói tới chuyện làm thật ăn thật là sợ liền!

“Mày nói thử xem?” Hà Hạo chặn cậu trong góc, động tác này của hắn khiến chân Vương Trác nhũn cả ra, đầu gối không tự chủ được cong xuống, bởi thế mà thấp hơn hẳn Hà Hạo, Hà Hạo chắn cả người mình trước mặt cậu. Ngay sau đó, Hà Hạo chặn hai đùi không cho Vương Trác chạy, một tay nắm cằm Vương Trác hôn cậu, cái tay không thành thật kia bắt đầu sờ lần xuống dưới.

“Đừng nghịch ngu nữa đi, bên cạnh còn có người đấy!” Vương Trác quát khẽ, kháng nghị.

Hà Hạo: “Bọn họ thấp lắm, không thấy được.”

Vương Trác: “...”

Không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy dường như khi Hà Hạo nghe thấy được hai chữ có người liền trở nên kích động hơn hẳn, lực giam giữ cậu cũng mạnh lên.

Vương Trác đặt trán lên vai Hà Hạo, cắn răng để mình không phát ra tiếng.

Hà Nhật Thiên rốt cuộc đã bại lộ bản chất biến thái của hắn!

Lần đầu tiên hai người phát sinh chuyện tiếp xúc thân mật như thế, tâm trạng hưng phấn tới tột cùng, bởi thế chẳng bao lâu sau, một mùi hương tanh nồng đã phảng phất trong màn hơi nước dày đặc, nhưng rất nhanh đã bị dòng nước rửa trôi, phai nhạt dần.

Hoàn thành xong một lần tắm rửa nằm ngoài sức tưởng tượng, hai người trở về phòng ngủ, dọc đường đi Vương Trác vẫn cắn răng cắn lợi ra sức đạp mông Hà Hạo, trước hết Hà Hạo đá chân cậu, sau liền chạy đi, núp vào cười, giữa ngày nóng nực hai người cứ kẻ đuổi kẻ trốn mà trở về, cảm giác vừa tắm rửa sạch sẽ cũng bay sạch.

Sau khi trở lại, Hà Hạo giải quyết đống bài tập của mình bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó giúp Vương Trác viết bản kiểm điểm.

“Viết xong, dựa theo đấy chép ra một bản nữa là được.” Hà Hạo đưa bản nháp bản kiểm điểm sang, đẩy cho Vương Trác.

Trong khi ấy Vương Trác vẫn đang xoắn xuýt làm bài tập.

“A a a... Toán cái gì học tao sẽ không làm nữa... Không làm!” Vương Trác bất lực kêu rên thảm thiết, vứt bút xuống, ngã thẳng lên giường cọ cọ cọ, vẻ mặt kiên định nằm xuống, nói với giọng chột dạ, “Tao buồn ngủ, ngủ ngon.”

Hà Hạo cười lạnh, cầm vở bài toán của Vương Trác và giấy bò lên, bảo, “Tao nói cho mày, có tao nhìn mày đừng mong chép bài.”

Vương Trác phát điên lên, buột miệng theo thói quen: “Mày là ba tao à? Ba tao cũng không quản tao như thế....”

Lời còn chưa dứt, cả hai đã sững người lại.

Hà Hạo cực kì tự nhiên nói: “Đúng rồi, tao chính là ba ba mày, chính miệng mày gọi mà.”

Vương Trác: “...”

Thanh danh anh hùng của đời đều bị thằng nhãi kia diệt sạch.

Hà Hạo cưỡng chế dựng Vương Trác đã nằm xuống dậy, trong không gian chật hẹp của giường trên thản nhiên kéo Vương Trác vào lòng: “Nào, ba ba thương em.”

Vương Trác không biết nên làm gì với hắn, đành ngoan ngoãn nghe hắn giảng bài.

Nghe được một hồi, Vương Trác cảm thán: “Không hổ là được bạn trai giảng bài cho nghe, việc này mang tới hiệu quả hoàn toàn khác so với người lạ nói này.”

Nghe thấy thế, Hà Hạo có vài phần đắc ý: “Có phải cảm thấy ý nghĩ thông suốt hơn nhiều không?”

Vương Trác đau lòng nói: “Không phải, đây căn bản một chữ cũng không nghe loạt, toàn quay sang nhìn mày thôi!”

Hà Hạo hóa sói. Máu trong người sục sôi, cố gắng kiềm chế lại, nói nghiêm túc: “Tốt, nhớ tập trung hết sức.”

Vương Trác gật gù: “Tập trung không nổi, văng vẳng khắp đầu toàn là ‘giọng Hà Hạo thật có sức hút, cực kì hấp dẫn’.”

Hà Hạo hít sâu một hơi, hù dọa cậu: “Nếu cứ tiếp tục chọc tao thế này, đến lúc tao làm chuyện gì đó với mày, mày cũng đừng hối hận.”

“Nào cưng ơi, tới đây, trong phòng không có ai đâu.” Vương Trác chẳng chút bối rối, ngược lại còn hào hứng nhào tới, cởi áo 3 lỗ ra, ngoắc tay với Hà Hạo, “Cái này thoải mái hơn việc giảng bài nhiều.”

Hà Hạo: “...”

Mới xác định quan hệ chưa tới hai mươi bốn tiếng đã lẳng lơ buông thả đến thế này, sau này sống kiểu gì đây?

“Khụ.” Hà Hạo thu đường nhìn về, đổi một tờ giấy tính khác, chuẩn bị giảng bài lúc nãy một lần nữa, gõ cây bút xuống đầu Vương Trác, nói, “Không muốn học cùng trường đại học với tao à? Chẳng lẽ muốn tao nhìn xuống mày làm chuẩn?”

“Đừng!” Vương Trác vừa nghe tới đây liền đứng đắn trở lại, ngoan ngoãn ngồi thẳng, nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Muốn học cùng trường đại học với mày.”

Môi Hà Hạo khẽ nhếch lên.

Vương Trác nói bổ sung: “Còn muốn ở chung một phòng ngủ.”

Hà Hạo dịu dàng nói: “Ừ, không được phân cùng một phòng ngủ thì sẽ ra ngoài thuê, cũng thế cả.”

Vương Trác gật đầu, lên tinh thần, tập trung toàn bộ sự chú ý nghe Hà Hạo giảng bài.

Đợi đến khi Hà Hạo giảng hết đống bài thì cũng đến giờ tắt đèn phòng ngủ, Hà Hạo vứt hết sách bài tập và các thứ vớ vẩn xuống giường dưới của mình, sau đó tự nhiên kéo Vương Trác còn đang ngồi ngu trên giường vào lòng, kéo cậu nằm xuống.

Vương Trác kinh ngạc: “Mày ngủ chung với tao à?”

Hà Hạo luồn tay vào trong áo lót của cậu, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Ừ.”

Vương Trác không được tự nhiên: “Đừng, chật lắm!”

Hà Hạo im lặng một lúc, rồi dịu dàng nói: “Tao muốn ôm mày ngủ một lần.”

“... Được được rồi, cho mày ngủ.”  Vương Trác không từ chối, còn dán lại tường cọ cọ.

Sáu giờ sáng thứ hai.

Vương Trác bị mùi hương bánh bao trong phòng đánh thức, bụng kêu rột rột ngồi dậy.

“Hiếm thấy ghê.” Hà Hạo đang ngồi cạnh bàn viết viết thứ gì đó, ngước mắt nhìn Vương Trác, “Hôm nay tao chưa gọi đã dậy.”

“Thơm chết mất.” Vương Trác hít hít, leo xuống, “Nhân thịt heo hay nhân thịt bò?”

“Có đủ,” Hà hạo tháo hai cái túi giùm Vương Trác, “Cái này là thịt heo, kia là thịt bò.”

Vương Trác cằm bánh bao lên cắn một miếng lớn, hỏi: “Mày đang viết gì thế?”

Vừa đúng lúc Hà Hạo viết xong chữ cuối cùng, đóng nắp bút, đẩy tờ giấy tới trước mặt Vương Trác, “Tao lên thời gian biểu học tập cho mày.”

Vương Trác máy móc nuốt miếng bánh bao xuống: “... Hả?”

Hà Hạo chỉ lên tờ giấy, nghiêm túc nói: “Trước đợt sát hạch cuối kì, phải làm xong hết bài tập căn bản còn dở, tiếng Anh, “Bảng vàng thế kỷ”, hóa học, “Từng bước lên cao”, vật lí...”

Vương Trác buồn rười rượi, nhưng cũng không từ chối: “Nhiều thế?”

“Không sợ, tao làm cùng mày.” Ý cười dịu dàng ánh lên trong mắt Hà Hạo, đưa tay xoa đống tóc vốn đã rối tung của Vương Trác, “Đã nói thi cùng một trường đại học, đừng hoảng, bé cưng.”

Vương Trác tay trái cầm bánh beo thịt heo tay phải cầm bánh bao thịt bò, cắm đầu ăn miệt mài, ăn xong còn uống ực hết một cốc sữa đậu lớn, sau đó mới lau miệng, hùng dũng nói: “Ai sợ! Bây giờ tao học cho mày xem!”

Từ ngày đó trở đi, mỗi sớm trong phòng 510 lại vang lên tiếng đọc sách.



Thông báo: Phiên ngoại 3 đến đây là kết thúc. Bộ truyện có thể coi như đã trọn vẹn, tuy nhiên tác giả vẫn đang viết tiếp Phiên ngoại 4, khi nào tác giả viết xong bọn mình sẽ chuyển ngữ và cập nhật thêm. Trước mắt xin mạn phép để chữ “HOÀN” cho bộ truyện. Cảm ơn đã ủng hộ cả nhà!