Chiết Chi nhận được điện thoại từ cục cảnh sát, Hoa Cường và Hoa Tư Hàm cũng nhận được, bọn họ không công bố thân phận Chiết Chi ra ngoài, ở trong mắt mọi người, Hoa Tư Điềm vẫn là tiểu thư Hoa gia.
Hoa Cường và Hoa Tư Hàm có chút đau đầu, cảm tình nhiều năm như vậy, không thể nói vứt bỏ Hoa Tư Điềm là có thể được, lại cũng không có cách nào giải quyết khúc mắc trong lòng, cuối cùng việc của Hoa Tư Điềm mọi người đều biết.
“Chi Chi, con định làm gì?” Hoa Cường cuối cùng quyết định nghe theo ý kiến của Chiết Chi, Chiết Chi nói rằng muốn đến cục cảnh sát gặp mặt.
“Ba đưa con đi.”
“Chị đưa em đi.”
“Tôi đưa cô đi.”
Ba người trăm miệng một lời, Chiết Chi nhẹ nhàng lắc đầu.
“A Bảo đưa con đi là được rồi. Ba và chị còn phải làm việc.” Chiết Chi khinh khinh xảo xảo cự tuyệt, Hoa Cường và Hoa Tư Hàm cũng biết chuyện này bọn họ không thích hợp nhúng tay.
Không ai nói gì.
“Chi Chi, món này con có thích ăn không, nếu con không thích, cứ nói cho ba biết, sau này ba sẽ bảo người làm mấy món con thích.” Thanh âm Hoa Cường truyền đến, Chiết Chi ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên.
“Con không có không thích ăn món nào.” Chiết Chi lắc đầu, không phải cô đang thoái thác, bởi vì cô thật sự không có món nào mà không thích ăn cả, dù sao cũng đã từng nghèo đến như vậy, có ăn đã tốt rồi. Còn kén ăn? Không thích hợp với người như cô!
Không khí vốn dĩ đang náo nhiệt, bởi vì những lời này của Chiết Chi mà lập tức yên tĩnh, Hoa Cường và Hoa Tư Hàm sau khi nghe xong đều cảm thấy trong lòng vô cùng hụt hẫng.
Chiết Chi nắm đôi đũa, có chút buồn rầu, thật ra ý cô không phải như vậy, cô thật sự không có bất mãn gì mà!
“Ba, con……”
“Chi Chi, con biết không, khi ba còn nhỏ trong nhà rất nghèo, ba cũng không kén ăn.” Giọng nói Hoa Cường vô cùng ôn hòa, ôn hòa đến mức Chiết Chi có chút không biết làm sao.
Cô ngây ngốc ngẩng đầu, “Thật sao?”
Hoa Cường thần sắc đặc biệt ôn hòa, không hề có một chút ý tứ lừa gạt: “Đúng vậy, khi còn nhỏ ba còn phải đi xin lại giày của người ta, quần áo cũng là được cho, lúc ấy chỉ cần được ăn là tốt rồi. Làm sao có thể kén ăn?”
Chiết Chi gật đầu, cô rất hiểu cảm giác này.
Cho nên cô cũng hiểu, Hoa Cường không phải đang an ủi cô.
“Lúc ấy, ba còn tưởng, chỉ cần mỗi ngày có thể đúng giờ, ăn được một bữa cơm, ngủ ngon, chính là việc làm hạnh phúc nhất.” Hoa Cường nhìn Chiết Chi, một cỗ áy náy nồng đậm nảy lên trong lòng, cũng không còn tâm trạng ăn cơm, liền chạy tới ôm Chiết Chi: “Chỉ đáng thương Chi Chi của ba.”
Chiết Chi không có thói quen thể hiện tình cảm kiểu này, nhưng mà Hoa Cường ôm Chiết Chi cũng không khiến cô thấy phản cảm, cô đem việc này quy hết vào lý do máu mủ tình thâm.
Cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Ngày đó buổi tối Chiết Chi nằm ở trên giường, lầu hai đã được trang hoàng lại, những thứ đồ thuộc về Hoa Tư Điềm, Hoa Tư Hàm và Hoa Cường quyết định vứt đi hết, Chiết Chi một chút ý kiến cũng không có, đồ của Hoa Tư Điềm cô không cần. Nhìn thôi đã muốn dị ứng rồi.
“A Bảo. Đây là cảm giác người nhà sao?” Chiết Chi nằm ở trên giường nhìn Thần Tài.
Thần Tài đang ở trên Taobao chăm sóc khách hàng, một cái rương bao cao su, có thể bán thật lâu, khách hàng vô cùng bắt bẻ, còn muốn chọn mùi, đúng là……
“Sao? Hai người bọn họ đối xử với cô rất tốt.” Thần Tài nhàn nhạt mở miệng, vô cùng không tình nguyện chụp vài bức ảnh gửi đi.
Đối phương phản hồi: “Bây giờ có thể giao hàng không? Cần dùng gấp!”
Thần Tài: 【 Tôi đề nghị bạn tự đi mua thuốc tránh thai sẽ nhanh hơn. Hoặc gọi cơm hộp. 】
Đối phương: “……”
Đối thoại đột nhiên im bặt, bởi vì hàng ngon giá rẻ còn bao ship, cho nên nguồn tiêu thụ vô cùng không tồi, hẹn ngày mai gửi chuyển phát nhanh, Thần Tài đem hàng mà khách yêu cầu đặt qua một bên. Mở di động bắt đầu xoát vòng bạn bè.
“Vương Quế Phân trước nay đều sẽ không làm cho tôi có loại cảm giác này.” Chiết Chi trong lòng có chút khó chịu, không biết vì sao.
Tuy rằng không phải ruột thịt, nhưng Vương Quế Phân đối với cô một chút cảm tình cũng không có.
Thần Tài xoa xoa cái trán: “Cô quan tâm bà già ăn xin kia làm gì? Một bà già không có lương tâm. Đầu óc đã không tốt, còn sinh ra một đứa con gái cũng ngu xuẩn theo, cô không chết là do mạng cô lớn đó.”
Chiết Chi cứ như vậy mà nhìn A Bảo bắt đầu công kích người nhà, không biết vì cái gì, tâm tình tốt lên rất nhiều.
“A Bảo, tôi muốn đi miếu lễ tạ thần.” Chiết Chi từ đáy lòng mở miệng, tuy rằng Vương Quế Phân đối với cô thật sự chẳng ra gì, nhưng cô đã an an ổn ổn sống ở trên thế giới này, còn tìm được người nhà.
Cô đã cảm thấy vô cùng may mắn.
“Thần Tài thật là một thần tiên tốt, bây giờ khí vận của tôi đã tốt lên rất nhiều.” Chiết Chi hưng phấn mở miệng.
Thần Tài nằm trên sàn nhà sống không còn gì luyến tiếc, vòng bạn bè đã không thể cứu vớt trái tim đã chết lặng của hắn, hắn lựa chọn không nghe thấy nửa câu sau, chỉ nghe nửa câu trước: “Ừ… đúng vậy, Thần Tài thật là một thần tiên tốt.”
Có thể không tốt sao?
Quỳ phía tây bái hắn, hắn đều nhịn!
Còn nghĩ hắn thế nào?!
Còn muốn hắn thế nào?!
Ngày hôm sau cô không đi làm, ở cục cảnh sát gặp được Vương Quế Phân và Hoa Tư Điềm, Vương Quế Phân vô cùng tiều tụy, nhìn thấy Chiết Chi liền chảy nước mắt.
“Chi Chi.” Vương Quế Phân bi thương mở miệng.
Chiết Chi lập tức đánh gãy lời bà ta: “Bà không cần gọi tôi như vậy.”
Vương Quế Phân sửng sốt.
“Ba và chị tôi cũng thích kêu tôi là Chi Chi, tôi không muốn khi họ gọi như vậy, lại khiến tôi nhớ đến bà.” Chiết Chi lạnh nhạt mở miệng, “Tôi hoàn toàn không muốn nghĩ đến bà.”
Vương Quế Phân căn bản không nghĩ tới khi gặp lại sẽ là tình huống như vậy:“Chi Chi, mẹ là mẹ con.”
“Bà không phải.” Ngữ khí Chiết Chi vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không có bộ dáng mà Vương Quế Phân tưởng tượng, bà ta cho rằng dựa vào tình cảm mà Chiết Chi đối với bà ta, cô hẳn sẽ khó chịu, sẽ thất vọng, nhưng bà ta không nghĩ tới Chiết Chi sẽ bình tĩnh như vậy.