"Đại ca, loại rượu này thật không tệ!" Nhan Thiểu Chân cầm chiếc đũa gắp miếng thịt gà, cái này cũng không tồi...... Ai cha! Ở chỗ này ăn chơi thật sướng, thật không tệ.
"Ngươi, đem bình Nữ Nhi Hồng này đổi thành một bình trà hoa cúc mau." Đằng Minh hướng tú bà nói.
Nhan Thiểu Chân đi vào trong phòng Vân Yên cô nương liền đổ hai chén Nữ Nhi Hồng.
Uống nữa khó bảo toàn sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Ai nha! Ta chính là lần đầu tiên uống rượu này!" Tức chết nàng, rõ ràng muốn cùng với nàng đối nghịch lại sao!
"Nàng muốn đến xem Liễu cô nương, đợi lát nữa say nàng sẽ đều không nhìn thấy gì sao?" Hắn chỉ phải nói như vậy.
"Đúng đúng đúng, được rồi! Đại ca ngươi nói có đạo lý."
"Thiếu Bảo Chủ......" Giọng nói dịu dàng từ nội thất truyền ra, một vị tuyệt thế mỹ nữ đi ra, sau lưng còn đi theo hai tiểu nha đầu.
Nhan Thiểu Chân mắt chớp cũng không chớp hết sức nhìn chằm chằm nàng, nguyên lai đây chính là danh kỹ nổi danh.
Dáng điệu nàng thật đúng là không nhỏ, khí chất tựa như thiên kim tiểu thư, hơn nữa có nồng đậm thư quyển, dáng dấp cực đẹp..... Cùng Vi Hải Đường không phân cao thấp! Giơ tay nhấc chân đều có được cỗ phong tình quyến rũ.
Một vị mỹ nhân như vậy, nam nhân đều rất khó kháng cự! Nhìn Liễu Vân Yên, Nhan Thiểu Chân thấy Đằng Minh đang ngồi bên cạnh, chỉ thấy hắn làm như không thấy giúp nàng pha trà hoa cúc.
"Vân Yên cô nương đã tới!" Nhan Thiểu Chân không nhịn được đẩy Đằng Minh một cái.
"Ta biết."
"Ngươi......"
Nàng xem ra Đằng Minh không phải xạo, nhưng hắn thế nhưng đối với nàng ấy không có bất kỳ phản ứng, mà Liễu Vân Yên tựa hồ cũng theo thói quen ngồi xuống ở một bên, ngón tay thon dài vuốt ở trên dây đàn.
Liễu Vân Yên bên khảy đàn bên nhìn về Đằng Minh, phát giác Nhan Thiểu Chân đang nhìn nàng, liền đối với nàng lễ phép cười cười, "Cô nương, Vân Yên bêu xấu."
Cô nương?
Wow! Thật là lợi hại, mới vừa rồi tú bà kia cũng không phát hiện nàng là vị cô nương, Liễu Vân Yên thế nhưng liếc nhìn nàng một cái đã biết.
Nàng xin lỗi gãi gãi đầu, cười mỉa mấy tiếng, "Đằng Minh, bị nhìn thấu rồi!" Nàng lại đẩy đẩy hắn.
"Muốn lừa gạt được Vân Yên cô nương không phải chuyện đơn giản như vậy, Vân Yên cô nương, thất lễ."
"Thiếu Bảo Chủ khách khí, có thể xin hỏi thân phận cô nương hay không?" Liễu Vân Yên tròng mắt nhàn nhạt bi ai, nhưng dù sao cũng là nữ nhi tình trường, luôn là giỏi về che giấu mình.
"Ta?" Nàng ngón trỏ chỉ mình, "Ta là Vi Hải Đường."
"Thì ra là Vi cô nương, nghe nói Vi cô nương cầm kỳ thư họa cũng có thể nói thông tuyệt. Có thể cho Vân Yên chiêm ngưỡng học hỏi hay không?"
Kỳ quái, nàng thế nào cảm giác vị hoa khôi xinh đẹp này tựa hồ đối với nàng có một chút địch ý...... Nàng vừa rồi không có đắc tội với nàng, nhiều lắm là cũng chỉ là giả gái tới xem một chút mà thôi, như vậy cũng không được sao?
Nhan Thiểu Chân liếc trộm thấy Liễu Vân Yên nhìn chăm chú vào Đằng Minh, chẳng lẽ...... Chẳng lẽ...... Liễu Vân Yên cũng thích Đằng Minh? Chỉ là nhìn bộ dạng Đằng Minh, tựa hồ đối với nàng không có hứng thú quá lớn, lúc này, trong lòng của nàng dâng lên một chút cảm giác khoan khoái.
Hắc hắc! Người trong lòng của Đằng Minh là nàng nha!
"Hải Đường cô nương, nàng đến Long Đằng bảo lâu như vậy, tại hạ cũng chưa nghe được tiếng đàn của nàng......" Đằng Minh cũng nói theo.
Nhan Thiểu Chân mặt co quắp, "À? Đánh đàn...... Ta không biết......"
Nàng nói rất nhỏ.
"Tin đồn Vi gia nhị tiểu thư tài đánh đàn có thể nói thiên hạ nhất tuyệt." Liễu Vân Yên cảm thấy nghi ngờ.
"Tin đồn không có gì đáng tin cậy, các ngươi nên biết chứ."
Có lẽ Vi Hải Đường là thật cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông không sai, nhưng nàng cũng không phải là Vi Hải Đường, làm sao có thể biết những thứ này?
Đằng Minh nhíu chân mày lại, hắn trước kia từng nghe nói qua Hải Đường biết khảy đàn, thế nào sao bây giờ lại nói không rồi?
"Vẽ tranh?"
"Không, ta chỉ biết vẽ Ô Quy."
Nàng có phần hơi uể oải, từ nhỏ nàng vô cùng không có thiên phú mỹ thuật.
"Vậy......"
Thật ra thì Liễu Vân Yên cũng không phải cố ý gây khó khăn cho người, nhưng là nàng ngưỡng mộ Đằng Minh đã lâu, nhìn thấy hắn chú ý đến một cô nương khác khó tránh khỏi sẽ có chút ghen tỵ.
Nàng muốn biết Đằng Minh rốt cuộc thích nàng ấy ở điểm nào, Liễu Vân Yên nàng chỉ là xuất thân thanh lâu mà thôi, nhưng có bao nhiêu phú thương, quan viên say tâm vẻ đẹp của nàng muốn vì nàng chuộc thân, cũng bị nàng từ chối.
"Đừng hỏi, ta cái gì cũng không biết, chỉ biết sống phóng túng." Nàng tức giận nói.
"Hải Đường cô nương, đủ rồi." Đằng Minh nghiêm mặt lên, "Chúng ta hôm nay tới nơi này là muốn nghe Vân Yên cô nương hát khúc."
"Ta không muốn nghe, ta không thoải mái, muốn trở về." Nhan Thiểu Chân đứng lên.
"Ngươi muốn ở chỗ này nghe Vân Yên cô nương hát khúc phải không? Vậy ta đi trước."
"Đằng Thiếu Bảo Chủ, nếu Vi cô nương nghĩ rời đi trước, vậy người sao không lưu lại, Vân Yên thật lâu không có thấy Thiếu Bảo Chủ."
"Không, ta cùng nàng trở về." Nhìn thấy Nhan Thiểu Chân rời đi, Đằng Minh gia tăng bước chân.
"Tiểu thư......" Nha đầu hầu hạ Liễu Vân Yên thấy ánh mắt của nàng ảm đạm, vội an ủi: "Thiếu Bảo Chủ không hẳn là thích vị Vi cô nương kia, tiểu thư người không cần lo lắng."
"Đằng Minh có phải thích Vi cô nương hay không, ta nhìn đã biết."
Hắn đã tới nơi này mấy lần, không giống các công tử khác luôn đắm đuối nhìn nàng, hắn chuyên tâm nghe nàng đánh đàn hát khúc, lần đầu tiên nhìn thấy Đằng Minh, Liễu Vân Yên sớm say mê không dứt.
Cũng vẫn cho rằng Đằng Minh sẽ coi trọng nàng, mà nàng xuất thân thanh lâu, coi như là ủy thân làm thiếp nàng cũng cam nguyện, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng như thế, Liễu Vân Yên tự biết so ra vẫn còn kém hơn Hải Đường.
"Ngươi đi nói với ma ma, nói ta đồng ý để Hình bộ đại nhân chuộc thân."
Hình bộ đại nhân là một người tốt, thê tử mất sớm, đối với nàng luôn là khách khí lễ độ, đã từng nói qua muốn chuộc thân cho nàng cưới nàng tái giá.
Ở nơi này đợi lâu rồi, nàng biết...... Gả cho người thích mình, cũng tốt hơn gả một người không thương mình.
"Tiểu thư, tiểu thư......" Tiểu Hỉ xông vào sương phòng Nhan Thiểu Chân, nhìn thấy nàng ngồi ở giường ngẩn người, vội vàng ở bên tai nàng hô to.
Nhan Thiểu Chân bị Tiểu Hỉ dùng âm lượng dọa hết hồn, "Làm cái gì thế? Nói cho ngươi mấy trăm lần, phải thục nữ một chút, nông nổi như vậy một chút khí chất cũng không có."
"Không phải, không phải...... Đã xảy ra chuyện!" Tiểu Hỉ gấp đến độ hốc mắt đều đỏ.
"Gặp chuyện không may? Xảy ra chuyện gì?" Nàng không hiểu hỏi, không hiểu ở Long Đằng bảo đề phòng nghiêm ngặt vậy có thể xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Tước nàng...... Nàng bị Tô cô nương trói lại rồi."
"Trói lại? Nàng tại sao đem Tiểu Tước trói lại! Đằng Minh đâu?" Nhan Thiểu Chân nhảy xuống giường vội vàng mang giày thêu, "Tiểu Tước hiện tại ở đâu?"
"Tại hậu viện."
"Cái xú nha đầu này lại cả gan dám trộm cây trâm của tiểu thư nhà chúng ta!" Nha hoàn bên cạnh Tô Hồng Tú ác thanh ác khí mắng.
"Tô tiểu thư, cây trâm không phải là ta trộm, là ta nhặt được trên mặt đất......"
Tiểu Tước bị treo ngược ở trên cây khóc nói.
"Cây trâm hoa của tiểu thư nhà chúng ta giá trị xa xỉ, nếu rớt tại sao không bị ta nhặt? Tại sao là ngươi nhặt được!" Nàng cưỡng từ đoạt lý*.
*Biết là mình không có lý, vẫn to tiếng, cướp lời để đoạt lý của người khác.
"Rõ ràng chính là ngươi trộm có đúng không!" Tô Hồng Tú không chút khách khí lên án.
"Không phải!" Tiểu Tước nhìn thấy Nhan Thiểu Chân chạy tới, "Tiểu thư, cứu ta...... Ta không có trộm đồ của nàng! Ta thật đúng là nhặt được."
Nhan Thiểu Chân nhìn thấy Tiểu Tước bị trói trên tàng cây, trái tim cơ hồ cũng mau ngừng.
"Tô cô nương, chuyện gì cũng từ từ! Làm sao lại đối đãi một nha đầu như vậy, để nàng xuống."
"Ngươi biết nha hoàn của ngươi làm chuyện gì không?"
"Không biết, nhưng lắng tai nghe."
"Nha đầu không biết sống chết này trộm trâm hoa tiểu thư nhà chúng ta!" Nha hoàn đứng một bên chen vào nói.
"Tiểu thư, hãy tin nô tỳ! Đó không phải là nô tỳ trộm, nô tỳ mới vừa rồi đi qua vườn hoa lúc nhìn thấy trên đất, vừa mới nhặt lên họ liền nói là nô tỳ trộm......" Tiểu Tước kêu gào.
"Để nàng xuống." Mặt của Tiểu Tước cơ hồ đều đỏ, bị cột vào trên cây như vậy nhất định rất khó chịu.
"Tại sao muốn ta để nàng xuống? Nàng là trộm......"
"Nàng nói là nàng nhặt được." Tiểu Hỉ cũng tức giận.
Nhan Thiểu Chân đại khái biết là chuyện gì xảy ra, "Nếu như Tô cô nương thật đối với ta có cái gì bất mãn, đại khái có thể nhằm về ta! Nàng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, đừng hướng nàng hả giận."
"Ngươi ngươi ngươi...... Nói cái gì! Nàng trộm trâm hoa của ta là sự thật, chẳng lẽ là ta cố ý hãm hại gài tang vật sao?"
"Phải hay không phải trong lòng Tô cô nương tự biết, để nàng xuống." Nhan Thiểu Chân hướng về phía thủ vệ nói.
"Không được, ai nói có thể thả người!" Tô Hồng Tú từ trước đến giờ ở trong Long Đằng bảo làm mưa làm gió, căn cứ vào dì của nàng là bảo chủ phu nhân, cho nên thủ vệ cũng phải nhường nàng ba phần.
"Ta nói thả người!" Nhan Thiểu Chân nghiêm mặt lên, còn rất có uy nghiêm của thiên kim tiểu thư.
"Không cho phép, ở Long Đằng bảo chúng ta ăn cắp là phạm vào quy định thứ mấy trong bảo, a Phúc ngươi nói cho Vi cô nương biết."
"Này......" A Phúc dĩ nhiên cũng biết thân phận Nhan Thiểu Chân, "Vi cô nương, trong bảo điều thứ ba quy định nếu như ăn cắp thì phải đánh mười đại bản, sau đó trục xuất Long Đằng bảo."
"Nghe được chưa? Nha đầu này cũng còn chưa ăn hèo! Liền muốn ta để nàng xuống sao?" Tô Hồng Tú cười lạnh.
"Tiểu thư, không muốn...... Cứu ta......" Nghe đến nhận mười đại bản, nước mắt Tiểu Tước rơi tràn trề.
"Nàng mới vừa nói đồ không phải nàng trộm, ngươi không có ý định thả người phải không? Ngươi định như thế nào!"
"Theo quy định trong bảo, nàng chỉ cần ăn mười hèo ta liền để cho nàng đi, chỉ là thế......" Tô Hồng Tú nhìn Nhan Thiểu Chân, "Ta hiểu với một cô nương bình thường mười đại bản này đánh xuống mạng có thể chỉ còn dư nửa cái rồi, nếu như Vi cô nương nguyện ý thay mặt chịu tội, năm đại bản là đủ."
Mấy người này tại chỗ rối rít thở một hơi lãnh khí, ai cũng biết Vi Hải Đường cũng không phải là tới làm khách tầm thường, mà là Thiếu Bảo Chủ phu nhân tương lai của Long Đằng bảo.
"Tô tiểu thư, người ngàn vạn lần không thể làm như vậy!"
A Phúc nghe được lập tức biến sắc, nhưng...... Hiện tại Đằng Minh lại có chuyện ra bảo xử lý, lần này nên làm cái gì mới phải......
"Sợ sao?"
"Tiểu thư, không cần! Tiểu Tước chịu được, người không cần......" Tiểu Tước trên tàng cây giùng giằng.
Nhan Thiểu Chân đôi tay nắm quyền, biết nàng nếu không có nhận năm hèo này, có lẽ mạng của Tiểu Tước đang ở trong Long Đằng bảo cũng không còn, "Năm hèo sao? Tốt...... Ta chịu! Đem Tiểu Tước thả xuống."
"Tiểu thư......" Tiểu Tước được A Phúc thả xuống, chạy tới ôm nàng khóc rống, "Tiểu thư, nô tỳ có thể chịu được......"
"Thích khóc như vậy làm gì, năm hèo sẽ không chết người." Nhan Thiểu Chân cười an ủi Tiểu Tước cùng Tiểu Hỉ, "Các ngươi đến một bên đi."
"Không xong, mau phái người ra bảo thông báo Thiếu Bảo Chủ." A Phúc hướng thủ vệ một bên vội vàng nói.
"A Phúc ngươi vẫn còn ở đó nói thầm cái gì, hèo cũng kêu người lấy ra rồi, còn chưa động thủ!" Tô Hồng Tú kêu, A Phúc khổ sở nhìn Nhan Thiểu Chân.
"Vi cô nương, đắc tội."
"Động thủ đi!" Nhan Thiểu Chân nhắm mắt lại, tự nói với mình chỉ cần nhẫn nại mười phút lại vô sự rồi.
"Hai người các ngươi khóc lóc rối rít làm gì?" Nhan Thiểu Chân nằm ở trên giường, cố nén cảm giác đau đớn từ cái mông truyền đến, an ủi hai nha hoàn.
"Tiểu thư, đều là Tiểu Tước không tốt, là Tiểu Tước hại người...... Ô ô ô......" Tiểu Tước càng khóc càng hăng say.
"Ai...... Đã nói với ngươi rồi chuyện này không liên quan ngươi rồi...... Ngươi còn khóc......"
Cái mông của nàng thật là đau, hiện tại nàng cần nhất là nghỉ ngơi thật tốt, ai biết hai nha đầu ngốc này đỡ nàng trở về sương phòng rồi vẫn khóc, làm cho nàng nghĩ quên đau đớn ngủ ngon một phen cũng không được.
"Nhưng là không phải nhỏ......"
"Bằng không ngươi lấy cái chết tạ tội tốt lắm! Đi phòng bếp cầm thanh đao cho Tiểu Tước......" Nhan Thiểu Chân không có tức giận nói, "Ai yêu, Tiểu Hỉ ngươi không phải...... Sẽ không nhẹ một chút phải không...... A!" Thật rất đau, đau đến nàng chỉ có thể nắm chặt chăn kêu rên, tránh cho Tiểu Tước lại nghe khổ sở, tự trách.
"Tiểu thư, ngươi nhất định rất đau đi!"
"Nói nhảm! Ngươi khóc khóc khóc nữa...... Ta liền không đau có phải hay không!"
Năm hèo này nàng mạnh mẽ chịu đựng, hai bản đầu nàng biết A Phúc dùng sức lực có chút nhẹ, khi Hồng Tú cảnh cáo, ba bản sau nàng lại không vận tốt như vậy.
Mỗi bản cũng đánh cho nàng trầy da sứt thịt, máu tươi chảy ròng...... Nàng cắn chặt môi dưới liều mạng muốn mình chịu đựng, ngàn vạn đừng cầu xin tha thứ, đừng xem đến khuôn mặt đắc ý phách lối của Tô Hồng Tú!
"Thiếu Bảo Chủ thế nào cũng không tới cứu người? Nếu gặp lại người bị thành như vậy, hắn nhất định đau lòng muốn chết." Tiểu Hỉ vừa giúp Nhan Thiểu Chân bôi thuốc, vừa nghẹn ngào nói.
"Năm hèo này còn không chết người, yên tâm đi......"
Có lẽ đây chính là xã hội cổ đại không công bằng, ngay cả chứng cớ cũng không có liền trực tiếp định tội, aiz...... Vẫn là thế kỷ hai mươi mốt khá hơn một chút, tối thiểu còn có thẩm tra.
Cốc cốc cốc...... Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa cấp bách.
"Người nào?" Tiểu Tước đi ra phòng khách, "Là ai?"
"Đằng Minh."
"Tiểu thư, là thiếu bảo chủ tới." Tiểu Tước mừng rỡ xông vào gian phòng nói, mà Tiểu Hỉ vội vàng kéo quần lót Nhan Thiểu Chân lên, dùng chăn đem nàng đắp kín.
"Nói cho hắn biết ta chết, bọn họ đã thành công...... trong Long Đằng bảo đã xuất hiện u hồn rồi!" Nàng muốn chết rồi.
"A?"
"Liền như theo ta đã nói với ngươi, ngươi không muốn à? Đi mau..... Ngu ngốc!" Nói chuyện dùng thanh âm quá lớn, dùng quá sức rồi, cái mông của nàng cũng đi theo mà đau.
Nàng có thể đến 5, 6 ngày không thể xuống giường được! Chán thật ngày mai nàng còn muốn đi du ngoạn.
Khi Đằng Minh nhận được tin tức, lập tức vứt hết tất cả công việc ra roi thúc ngựa chạy về trong bảo, đã là chuyện hai canh giờ sau.
"Hải Đường đâu?" Hắn giống như nổi điên hướng thủ vệ kêu.
"Vi..... Vi cô nương...... Ở trong phòng của nàng...... " Thủ vệ nói lắp bắp.
Nghe được Nhan Thiểu Chân ở trong phòng nàng, Đằng Minh lập tức chạy tới Thu Hà các.
"Thiếu gia......" Đằng Minh không để ý Tiểu Tước ngăn cản đã xâm nhập vào nội thất, nhìn thấy mặt Nhan Thiểu Chân không có chút máu, yếu đuối nằm ở trên giường, tim của hắn níu chặt.
"Tiểu Tước không có nói cho ngươi biết, ta đã thành u hồn rồi sao?" Nghe được thanh âm của hắn, nàng cũng biết là hắn tới.
"Còn mở được miệng, liền có nghĩa nàng không có việc gì." Hắn mở miệng, trong mắt tất cả đều là lo lắng.
"Ngươi không phải biết...... Cái gì là......" Tìm niềm vui trong đau khổ "Sao?"
Đúng vậy, cổ nhân tuyệt đối thiếu hụt cảm giác hài hước!
"Tại sao như vậy?" Hắn nóng lòng biết chuyện rốt cuộc là thế nào xảy ra.
"Tại sao không đi hỏi biểu muội ngươi!" Giọng nói của nàng cũng chua chát đến vô cùng.
"Ta sẽ đi tìm nàng."
"Phải giúp ta báo thù sao? Không cần."
Đánh cũng đánh, còn phải như thế nào? Cũng làm cho Tô Hồng Tú cái mông nở hoa sao? Như vậy nàng cũng không đau đớn sao? Thúi lắm...... Nàng vẫn là bị đau phải không, cho nên vẫn là...... Thôi!
"Hay là Đằng Thiếu Bảo Chủ là tới nhìn ta chết chưa?" Nàng kể khổ.
"Nàng cũng biết là không phải."
"Nhé...... Quan tâm ta sao?" Có chút thú vị rồi, nàng quên cái mông truyền tới đau đớn, miễn cưỡng nghiêng người nhìn Đằng Minh."Ta không sao."
"Ta xem được nàng cũng không có việc gì." Còn có thể nói độc như vậy liền có nghĩa nàng thật không có việc gì.
Hai nha đầu ở một bên cười trộm, "Nô tỳ đi giúp tiểu thư thu xếp một chút thức ăn."
"Đi đi!" Cười gì chứ, cũng không sợ bị người cười đến sái hàm sao? "Ta không sao, ngươi có thể đi ra ngoài."
"Hải Đường cô nương, cho phép tại hạ vô lễ, ta muốn kiểm tra vết thương của nàng một cái."
"Cái gì? Không được, không được......" Coi như là hiện đại, cái mông của nàng cũng không thể tùy tiện cho người ta xem.
"Không cho phép...... Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám...... Ách!" Nàng kêu rên một tiếng, bả vai bị điểm huyệt, chỉ còn dư miệng còn có thể nói."Này, mau giúp ta giải huyệt! Nhanh lên một chút......" Thật là lợi hại, hắn chỉ ở đầu vai của nàng điểm xuống, nàng liền không thể nhúc nhích, hôm nào nàng cũng muốn học chiêu này.
Không để ý miệng nàng không ngừng la hét, Đằng Minh kéo chăn bong ra, kéo xuống quần lót của nàng.
Cảm thấy cái mông mình lành lạnh, mặt Nhan Thiểu Chân nhất thời đỏ lên."Ngươi cũng rất ghê tởm! Đằng Thiếu Bảo Chủ rất vô lễ......"
Vốn là da thịt trắng nõn, lúc này sưng đỏ thành một mảnh, có xanh, có đen thậm chí còn vết da rách ra rỉ máu tươi, khiến hắn kinh hoàng.
"Rất đau phải không?" Lòng hắn thương yêu không dứt.
"Nói nhảm, các ngươi rất kỳ quái...... Nhìn cũng biết rất đau, vẫn hỏi ta rốt cuộc có đau hay không......"
Hắn không nhịn được đưa tay đi đụng vào vết thương của nàng, nghe nàng truyền tới tiếng kêu rên sau lại rút tay về.
"Xin hỏi thần y có phương pháp - kỳ diệu để cho ta chữa vết thương "thần tốc khép lại "hay không?" Nàng mang thù, cố ý hỏi.
"Thần tốc? Ít nhất phải ba ngày nàng mới có thể xuống giường."
"Ba ngày?" Cũng may, so nàng đoán chừng còn thiếu, nếu không nàng thật sẽ buồn chết.
"Tiên đan diệu dược đâu?"
Đừng xem! Không được nhìn cái mông của nàng nữa...... Sắc Quỷ!
"Có thuốc để cho nàng bôi." Hắn giống như biết nàng đang suy nghĩ gì, kéo quần lót của nàng lên, giúp nàng đắp kín chăn bông, sau đó sẽ giải huyệt đạo của nàng.
Phát giác mình có thể động, Nhan Thiểu Chân lập tức muốn ngồi đứng dậy, nhưng cái mông nàng......"A, thật là đau." Nàng lại nằm.
"Lấy ra!" Nàng đưa tay.
"Cái gì?"
"Thuốc! Không phải nói có thuốc bôi sao? Đã có còn không lấy, ta giao cho Tiểu Hỉ bọn họ giúp ta bôi."
"Thuốc ta giúp nàng bôi là được."
Rầm rầm rầm rầm rầm......
Mấy chữ này khiến Nhan Thiểu Chân nói không ra lời, cái gì gọi là hắn giúp nàng bôi? Nơi nàng bị thương là ở cái mông, hắn không biết sao? Thế nhưng không biết xấu hổ nói muốn giúp một tay......
"Không không không, sao dám làm phiền Thiếu Bảo Chủ đây? Huống chi ngươi luôn luôn rất bận, chuyện nhỏ liền này giao cho họ là được."
"Đối với ta mà nói, nàng vĩnh viễn là quan trọng nhất." Hắn tự tay sờ nhẹ hai gò má của nàng, thâm tình nói.
Nhan Thiểu Chân nghe được lời của hắn nói, cắn chặt môi dưới, nội tâm một hồi rung động.
Rất quá đáng, hắn thật sự rất quá đáng, hắn tại sao có thể nói như vậy?
Hắn không nên xem nàng quan trọng như vậy! Nàng là người không thuộc về thế giới này, nàng còn phải trở về hiện đại đi gặp ba mẹ của nàng, còn có một đám bạn bè nữa, hắn cứ như vậy nàng như thế nào trở về đây?
Nàng không phải là người máu lạnh vô tình, Đằng Minh đối nàng tốt, nàng làm sao không có phát giác, chỉ là hết sức khắc chế mình chớ yêu hắn, tránh cho trong lòng có nhớ thương, nhưng...... Nàng biết mình đã luân lạc, hãm sâu rồi.
Hắn là người cổ đại! Chẳng lẽ hắn có thể đi theo nàng trở về hiện đại không?
Nàng thật là rất nhớ, thật sự rất muốn khóc.
Không để ý sẽ làm đau vết thương, nàng lên tiếng khóc lớn.
"Ô ô...... Ngươi không nên đối xử ta tốt như vậy! Ô...... Ta chưa từng tính toán...... Không có ý định phải ở lại chỗ này...... Như vậy...... Ta liền...... Đi không được...... Ô ô ô......" Nàng khóc, đẫm lệ ướt cả khuôn mặt khiến tâm Đằng Minh càng đau.
Đằng Minh thấy lời nói Nhan Thiểu Chân giải thích thành nàng không muốn ở lại Long Đằng bảo, "Nếu nàng là nhớ phụ mẫu nàng, nàng có thể đưa bọn họ ở nơi này lâu dài, Long Đằng bảo cũng đủ lớn."
"Không phải, ngươi không hiểu......" Nàng ngẩng mặt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là nước mắt."Ta nói cái gì ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu."
Nói ra làm gì có người nào sẽ tin tưởng loại linh hồn chuyển thể này!
"Chớ thích ta được không? Ta có thể vĩnh viễn không có biện pháp hồi báo."
Nếu như một ngày kia nàng tìm được phương pháp trở về hiện đại, có lẽ, nàng lại thật sự sẽ bỏ hắn xuống một thân một mình đi nha.
Đây là nàng tự nói với mình, nhưng nàng biết vĩnh viễn không thể nào......
Khóc mệt, nàng dĩ nhiên cũng như vậy ngủ thiếp đi, Đằng Minh phát giác nàng không có thanh âm, biết nàng ngủ."Bất kể như thế nào, ta sẽ không để cho nàng đi."
Hắn đang hôn hít trên mái tóc nàng, rồi sau đó từ cái ghế thượng đứng dậy, vừa đúng lúc này Tiểu Tước, Tiểu Hỉ bưng bánh ngọt đi tới.
"Hải Đường cô nương mệt mỏi, các ngươi chớ quấy rầy nàng, biết không?" Nhìn thấy hai người gật đầu, hắn lại quay đầu nhìn Nhan Thiểu Chân một cái mới xoay người rời đi.
"Tiểu Tước ngươi thấy chưa?" Tiểu Hỉ đang xác định Đằng Minh rời đi mới dám mở miệng.
"Ngươi nói là...... Ừ...... Thấy được." Tiểu Tước dùng sức gật đầu.
"Ai yêu! Đằng Thiếu Bảo Chủ thật rất ưa thích tiểu thư của chúng ta! Nàng nhất định không biết...... Chờ một chút nàng tỉnh lại chúng ta nhất định phải nói cho nàng biết."
Hết chương 6